Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công

Chương 12: Mặc Gì Mà Chẳng Ưa Nhìn

Chương 12: Mặc Gì Mà Chẳng Ưa Nhìn

Diệp Bảo Châu nghe tiếng mà quay lại, cách một tổ nhỏ ở giữa, cô liếc mắt cái đã nhìn thấy Tống Minh Trân nổi giận đùng đùng bước tới đây từ trong lối đi nhỏ.

Cô ả đi tới trước mặt cô, gương mặt vì giận dữ mà hơi đỏ lên, từ trên cao nhìn xuống và bảo:

“Chuyện tối qua, tôi cũng đã giải thích với mọi người rồi, là bản thân cô dị ứng chứ không liên quan gì đến tôi, nếu như cô có bằng chứng thì trực tiếp đi tìm công an đi, đừng có chụp mũ lên đầu tôi.”

Cô ả vừa nói như vậy, mọi người đều nhìn về phía Diệp Bảo Châu, đợi cô giải thích.

Diệp Bảo Châu đứng dậy nhìn Tống Minh Trân, trong lòng cười lạnh một tiếng nhưng ngoài mặt lại vẫn là bộ dáng rất sợ hãi:

“Nhưng tối qua rõ ràng tự cô nói đi tìm công an, đến lúc cán sự Lục định kéo cô đi tìm công an thì cô lại trực tiếp bỏ chạy, nếu như không chột dạ thì khi ấy tại sao cô lại chạy đi cùng cán sự Tạ?”

Trần Tú Hương cũng phụ họa:

“Đúng đó, cô không chột dạ vậy tối qua cô chạy nhanh như vậy làm gì? Sao không trực tiếp theo bọn họ đi tìm công an?”

Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn Trần Tú Hương, cảm thấy người chị em này không tồi, có việc là giúp thật, đáng để quen thân.

Tống Minh Trân cắn môi, nhất thời cũng không nói ra được lời gì, cô ta chạy đi quả thật là vì chột dạ, vốn tưởng chuyện tối qua đã xong rồi, nào biết vậy mà Diệp Bảo Châu lại trắng trợn đồn đãi trong phân xưởng, đáng tiếc cô ả cũng không thể nói tối qua không phải Diệp Bảo Châu bị dị ứng mà là trúng thuốc kích dục, bằng không sự việc sẽ bại lộ.

Đối diện với ánh mắt thất vọng lại hơi khinh thường của mọi người, cô ả cũng không thể không giải thích, chỉ há miệng nói:

“Khi ấy cô ta chỉ thuận miệng nói chứ có bằng chứng gì đâu, dựa vào cái gì tôi phải theo cô ta?”

Cô ả vừa nói xong, tổ trưởng phân xưởng – Vương Xuân Lị lập tức gào lên:

“Cãi cái gì mà cãi, các cô không cần đi làm sao? Mau đi làm việc cho tôi, còn cãi nữa sẽ lương hết!”

Lão đại đã nói đến thế rồi, những người khác cũng không xem náo nhiệt nữa mà nhao nhao làm việc trong tay mình.

Tống Minh Trân cũng trở về vị trí làm việc của mình, tuy rằng tạm thời sự việc đã được dẹp yên nhưng thông qua ánh mắt thi thoảng cúi đầu nhìn qua của người xung quanh, cô ả biết những lời mà Diệp Bảo Châu vừa mới nói đã khiến trong lòng mọi người chắc chắn có thành kiến với cô ả.

Nhưng không sao, dù sao thì Diệp Bảo Châu cũng không có bằng chứng, chuyện này sẽ trôi qua nhanh thôi, chỉ là thiệt thòi ngày hôm nay cô ả chắc chắn không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, Tống Minh Trân nhẹ nhàng cúi mắt giấu đi tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt mình.

Để giải quyết vấn đề độc thân của các thanh niên lớn tuổi, hội ái hữu lần này do ba công xưởng là xưởng thực phẩm, xưởng bột mì và xưởng hóa chất hàng ngày liên hợp tổ chức, quy mô nói một cách tương đối thì khá lớn, phỏng chừng cũng hơn một trăm người, cho nên mọi người đều rất coi trọng hoạt động lần này.

Sáu giờ tối hội ái hữu sẽ bắt đầu, nhân viên tham gia có thể tan làm sớm để về nhà chuẩn bị cho nên bốn rưỡi chiều Diệp Bảo Châu đã tan làm, cô về nhà ăn cơm xong lại thay một chiếc váy xanh da trời mà nguyên chủ thường mặc khi đi dạo phố ngày thường rồi chuẩn bị ra ngoài.

Hạ Thu Mai kéo cô lại:

“Một nơi quan trọng như hội ái hữu tối nay sao con lại mặc cái váy này? Mẹ nhớ mùa hè năm nay con vừa mới mua một cái váy hoa nhí nhạt màu cơ mà, mau lấy cái đó ra mặc đi.”

Con gái mình đã hai mươi mốt rồi mà vẫn chưa có đối tượng, Hạ Thu Mai cũng rất sốt ruột, cũng hy vọng cô tìm được một người vừa ý trong hội ái hữu lần này, bây giờ nhìn thấy cô hình như không để tâm đến hội ái hữu cho lắm, lại còn mặc cái váy từ hai năm trước, thế này làm sao mà được?

Diệp Bảo Châu hoàn toàn không định tìm đối tượng gì trong hội ái hữu tối nay nên hiển nhiên sẽ không đặc biệt trang điểm và ăn diện rồi:

“Mẹ, bộ váy này của con rất đẹp, con gái mẹ trời sinh đã đoan trang, mặc gì mà chẳng ưa nhìn, không cần thay đâu.”

Hạ Thu Mai không hề chiều theo cô, vẫn kéo cô về phòng tìm váy, hai mẹ con vốn ở chung một phòng, một nửa quần áo của Diệp Bảo Châu cũng là bà ta gấp gọn, cho nên rất nhanh đã tìm được cái váy đó ra:

“Mau mặc vào, con gái con đứa lớn tướng rồi cũng phải biết ăn diện một chút đi chứ.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch