Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Sổ Tay Hải Đảo Dưỡng Oa

Chương 14: 9 (2)

Chương 14: 9 (2)
"

Hàn Điềm: "Ngại quá, để cô phải bỏ tiền túi trước."

Chu Hải Yến: "Thôi đi, đến lúc đó thừa bao nhiêu, tôi trả lại cô cùng với hạt giống."

Hai đứa con nhà Chu Hải Yến là Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng cứ về đến nhà là lại náo nhiệt cả lên, chúng nó còn chưa về đến nhà đâu, tiếng đã vọng tới rồi.

Chu Hải Yến: "Tôi về đây, còn phải về nấu cơm cho hai đứa này nữa."

Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng bước nhanh hơn, chạy tới nơi rồi.

Hai đứa đứng cạnh Chu Hải Yến, giọng to rõ, đồng thanh nói, "Chào thím ạ!"

Hàn Điềm nhớ ra trong túi còn mấy viên kẹo trái cây, lấy ra cho chúng nó.

Trần Vệ Đông: "Cảm ơn thím ạ, thím ơi, chúng cháu ăn thịt kho tàu thím làm rồi, thịt kho tàu thím làm ngon bá cháy luôn ạ."

Trần Vệ Hưng: "Thím ơi, thím chắc chắn là cô Tấm trong truyện cổ tích ạ."

Trẻ con mồm miệng ngọt xớt à nha.

Mà trước kia Hàn Điềm cũng chưa gặp mấy đứa trẻ con dẻo miệng thế này bao giờ.

Cũng có thể là do trước kia nàng ít tiếp xúc với trẻ con quá?

Chu Hải Yến véo tai thằng lớn Trần Vệ Đông, "Tao ngày nào cũng nấu cơm cho mày, sao chẳng thấy mày khen tao câu nào hả, hai đứa bây về nhà rồi, liệu hồn cái cặp sách của mày đi."

Chu Hải Yến dẫn hai đứa con về nhà, Hàn Điềm nhìn thêm một lúc, đóng cửa sân rồi trở vào.

Hàn Điềm: "Lão Lục, ừm, tốt quá tốt quá."

Chỉ là, mảnh đất trơ trụi kia, bao giờ mới có nhiều rau quả đây?

Hàn Điềm nằm trên giường, gió biển lùa vào lay rèm cửa, thoải mái hết nấc.

Chăn vừa tháo ra giặt sạch phơi khô cũng có mùi nắng, lại còn rất bông nữa chứ.

Giờ này bọn trẻ cũng tan học, ồn ào náo loạn hết cỡ, mà Hàn Điềm tự động bỏ qua hết những âm thanh này.

Không ổn rồi.

Sao đều là trẻ con cả mà con nhà người ta thì hoạt bát thế, hai đứa nhà nàng cứ như là từ trên đảo xuống ấy, trừ khi đi cùng mình, còn không thì cứ ở trong nhà thôi.

Hàn Điềm nhớ ra, cơ mà giường êm quá đi mất.

Hôm nay cả đệm cũng được phơi nắng rồi.

Hàn Điềm: "Tiểu Dữ, Tiểu Viên!"

Rầm rầm rầm, cửa nhanh chóng bị đẩy ra.

Hai đứa nhóc trước sau nối đuôi nhau xuất hiện.

Hàn Điềm: "Các cháu có muốn ra ngoài chơi không?"

Lục Viên ra sức lắc đầu, bĩu môi, giọng non nớt, "Thím ơi, ra ngoài sẽ bị đen, bà nội nói, con béo một chút thì đáng yêu, chứ mà vừa béo vừa đen thì nhất định bắt con giảm cân."

Lục Dữ: "Con không muốn ra ngoài."

Tuyệt vời, xác nhận rồi, toàn là dân ở nhà cả.

Hàn Điềm yên tâm, tiếp tục xõa.

Nàng vừa nghĩ gì ấy nhỉ, có phải là vừa nghĩ đến cái bộ phim truyền hình mình đang cày không, nếu nữ chính không tự tìm ngược thì cốt truyện sẽ ra sao?

Cuộc sống vẫn là phải tự tìm niềm vui cho mình thôi.

Thực tế cũng được, tinh thần cũng được.

Hình như, cuối cùng nàng cũng vơi bớt mệt mỏi trong công việc rồi.

Lục Viên khẽ hỏi, "Thím ơi, thím ngủ rồi ạ?"

Hàn Điềm: "Ừ, thím ngủ rồi."

Lục Viên ra hiệu suỵt với Lục Dữ, "Thím ngủ rồi, chúng ta không được làm ồn để thím ngủ."

Lục Dữ: "..."

Ra là kém nhau một tuổi thôi mà khác nhau đến thế cơ à?

Mà hình như, hồi nó năm tuổi, cũng không như Lục Viên thế này.

Lại là một ngày tươi đẹp.

Ngoài kia hình như hoa cũng nở rồi.

Tất nhiên, trong sân nhà Hàn, đừng nói hoa, đến cỏ dại cũng không có luôn.

Nhờ Chu Hải Yến mua giúp ít hạt hoa về trồng thì hay quá, không trồng ở vườn rau, mà trồng trong chậu ấy.

Hàn Điềm tự đi mua cũng được, mà ngại động chân động tay thôi.

Đi một chuyến lên thành phố, phải ra bến tàu ngồi thuyền, xuống thuyền rồi lại phải chờ xe khách, đến thành phố, nghĩ thế nào cũng phải đi đi lại lại mất mấy tiếng đồng hồ, đấy còn chưa tính là đến thành phố đâu đấy, vẫn còn phải đi đi về về nữa chứ.

Xe khách giờ này lại chẳng được như xe khách sau này, chắc chắn là chật ních đến phát sợ ấy chứ.

Thôi cứ nằm ườn ra cho khỏe, Hàn Điềm nhất định không làm đâu.

Thật ra, cũng chẳng cần mua hạt hoa làm gì.

Lần sau nếu Chu Hải Yến lại lên thành phố, thì nhờ Chu Hải Yến mua giúp về vậy.

Chịu thôi, trời nóng, chính là chỉ thích nằm thôi.

Nàng không thể sung sức như hai đứa nhóc kia được.

Đúng là trời nóng người cũng oải mà.

Bỗng một giọng nói sang sảng vang lên, "Dì ơi, dì ơi, dì ơi——!"

A ha!

Là sư tử Hà Đông rống đây mà.

Dưới lầu, một nhóc mập còn lớn hơn Lục Dữ một chút, ai oán ngước nhìn lên.

Đây chẳng phải là, cháu ngoại trai của nàng, Thiết Trụ đó sao?

Thằng Thiết Trụ này rất thích Hàn Điềm, trước khi Hàn Điềm gả cho Lục Tân, là muốn đến thăm chị cả Hàn Hiểu của mình nên mới ra đảo, nên ở nhà chị cả, cũng chính là nhà của Thiết Trụ một thời gian.

Hàn Điềm: "Thiết Trụ, cháu lên đây đi."

Thiết Trụ: "Dì ơi, dì đợi cháu nhé."

Thiết Trụ lên lầu rồi lao thẳng vào lòng Hàn Điềm, "Dì ơi, dì ơi."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch