Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 5: Lấy lương thực từ không gian 1

Chương 5: Lấy lương thực từ không gian 1




Mở ảng nước to ra, số nước này đều do Lý Thâm gánh về, còn gần nửa ảng:

Bởi vì mấy đứa nhỏ đều từ trong ruộng về, một thân bùn đất, Thẩm Y Y rửa tay cho chúng:

“Mẹ, múc thêm cho con chút nước.” Nhị Bảo nói:

Thẩm Y Y tưởng tay của cậu chưa rửa sạch, múc chuẩn bị đổ lên tay cậu:

Nhị Bảo vội vàng giữ lại: “Mẹ, con dùng để uống.”

Nói xong, muốn vùi đầu vào uống, Thẩm Y Y nhanh tay lẹ mắt lấy nước đi: “Đây là nước giếng gánh lên, là nước sống, chưa nấu chín, không thể uống.”

“Không sao!” Nhị Bảo nói, vươn tay vẫn muốn uống tiếp:

“Vẫn không thể.” Thẩm Y Y dỗ dành: “Loại nước này có rất nhiều vi khuẩn, nếu uống vào bụng, sẽ sinh sâu trong bụng.”

“Là cá chạch sao?” Tiểu Bảo hỏi, gương mặt rất nghiêm túc:

Quả thật giun đũa rất giống cá chạch:

Thẩm Y Y thấy khả thi, vội nói: “Gần giống vậy, nhưng không phải cá chạch, là một loại tên giun đũa.”

“Vậy tốt quá rồi!” Tiểu Bảo vỗ tay nói: “Thiết Trụ nói, anh ấy đã kéo ra một con giun đũa dài ngoằn, họ còn nướng lên ăn, anh hai, anh mau uống nước, như vậy chúng ta có thịt ăn rồi.”

Thẩm Y Y: “…” Lời trẻ con không có kiêng dè:

“Đừng.” Thẩm Y Y có hơi nhợn: “Giun đũa không thể ăn, các con nghĩ xem, nếu trong bụng của các con có sâu bò tới bò lui, sẽ ăn hết thức ăn các con ăn vào trong bụng, sau khi ăn xong, nếu hết đồ ăn, có thể chúng sẽ trực tiếp ăn rỗng bụng của các con…”

Thẩm Y Y sợ mấy đứa con thật sự coi giun đũa là thịt mà ăn, miêu tả rất sống động:

Quả nhiên, ba đứa con vừa nghe, lập tức sinh ra cảm xúc sợ hãi: Tiểu Bảo bật khóc, ôm lấy anh hai cậu: “Anh hai, em không muốn ăn thịt nữa, trong bụng của anh đừng có giun đũa…”

Đại Bảo chín chắn: “Nhị Bảo, em phải nghe lời mẹ.”

Nhị Bảo sợ hãi: “Con không uống nữa, sau này cũng không uống nữa.”

Lúc này Thẩm Y Y mới hài lòng, tìm một cái thùng, múc đầy một thùng nước: “Các con đợi đó, mẹ nấu nước cho các con uống, nấu nhiều chút, sau đó tắm cho các con.”

Mấy đứa nhỏ lấm lem, quần áo đều toàn mùi mồ hôi, không biết đã mấy ngày không tắm rồi:

Thẩm Y Y vội lấy nước, xách vào trong bếp:

Nhị Bảo vốn muốn nói chúng có thể tắm nước lạnh:

Bị Đại Bảo ngăn lại, ghé bên tai cậu nói nhỏ, uống nước lạnh không tốt, tắm nước lạnh chắc chắn cũng không tốt, nghe lời mẹ chỉ có đúng:

Nhị Bảo bèn thôi:

“Em ở đây trông Tiểu Bảo, anh đi giúp mẹ.” Đại Bảo nói, sau đó chạy vào nhà bếp:

Tiểu Bảo nghe vậy: “Anh hai, em cũng muốn đến nhà bếp giúp mẹ.”

Nhị Bảo nghe vậy, kéo tay Tiểu Bảo: “Đi, chúng ta đều vào bếp giúp mẹ.”

Thẩm Y Y vừa đổ nước vào trong nồi:

“Mẹ.” Đại Bảo chạy vào: “Con nhóm lửa cho mẹ.”

“Không cần.” Thẩm Y Y muốn ngăn cậu: “Đại Bảo…”

Lời còn chưa dứt, giọng nói non nớt của Tiểu Bảo cũng vang lên: “Mẹ, con cũng tới giúp mẹ.”

Thẩm Y Y quay đầu nhìn thấy hai cậu nhóc Nhị Bảo Tiểu Bảo đứng ở cửa, hai đôi mắt như nho đen sáng lấp lánh nhìn cô, rất dễ thương:

“Nhóm lửa rất nguy hiểm, trẻ con không thể nghịch lửa.” Thẩm Y Y nói: “Nhị Bảo, mau dẫn em trai ra ngoài, Đại Bảo, con cũng ra ngoài chơi, một mình mẹ có thể làm được.”

Đại Bảo bảo Nhị Bảo dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi, nhưng cậu lại không ra, kiên trì muốn tự nhóm lửa, nghiêm túc nói: “Lúc cha nấu cơm, là con nhóm lửa cho cha, con nhóm rất giỏi.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch