Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 31: Tưởng Văn Văn 3

Chương 31: Tưởng Văn Văn 3




Vương Vệ càng cảm thấy người đàn ông này đáng ghét, đánh giá Lý Tri Tân từ trên xuống dưới rồi châm chọc: “Cô ấy là vợ tôi, chúng tôi là vợ chồng, một người ngoài như anh có thể xen vào chuyện giữa hai chúng tôi sao?”

Tiêu Hiểu nghe thấy tên của người này thì hơi sửng sốt, Lý Tri Tân? Là vì người này nên nguyên chủ mới nhảy xuống giếng sao? Cái này... mắt nhìn người của nguyên thân rốt cuộc là sao vậy? Vậy mà lại thích một người thích làm bộ làm tịch đến như thế?

Đối mặt với nhau như vậy, sự chán ghét của Vương Vệ đối với Lý Tri Tân ai cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Hiểu không dám tưởng tượng nếu như Vương Vệ biết chuyện mà nguyên thân đã làm thì sẽ có phản ứng gì. Cô có chút khổ não, bây giờ cô lại phải gánh cái nồi này.

“Vương Vệ!” Không đợi Lý Tri Tân phản ứng lại, mấy người phía sau cũng đã đến cửa nhà họ Tiêu, một cô gái trong đó bỗng nhiên đẩy Lý Tri Tân ra rồi tự chen lên phía trước. Cô gái kia mặt mũi xinh đẹp, cho dù bộ quần áo màu xám tro trên người và vẻ mặt xanh xao vì thiếu dinh dưỡng cũng không thể che giấu sự xinh đẹp của bản thân cô ta.

“Văn Văn...” Lý Tri Tân bị Vương Vệ trực tiếp đáp trả như vậy, vẻ ôn hòa trên gương mặt vốn đã không duy trì được, bây giờ bạn gái của mình lại dùng đôi mắt tha thiết để nhìn Vương Vệ, sắc mặt cuối cùng cũng trầm xuống, kéo lấy Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn biết rằng mình đã phản ứng quá mức, vội vàng thu lại biểu cảm, nhưng vẫn tỉnh bơ hất tay của Lý Tri Tân ra, Tiêu Hiểu chú ý thấy lúc cô ta nhìn Lý Tri Tân vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn và chán ghét.

Mà ánh mắt nhìn Vương Vệ lại tràn đầy nóng bỏng, giống như người đang trong lúc yêu nồng nhiệt.

Tiêu Hiểu mím môi, đôi mắt hơi híp lại, ôm chặt cánh tay của Vương Vệ hơn một chút. Ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lên án nhìn anh, giọng nói vẫn mềm mại: “Anh và cô ta… quan hệ rất tốt sao?”

Lúc Tiêu Hiểu hỏi anh vẫn đang cười híp mắt, nhưng trực giác của Vương Vệ cho biết cô đang tức giận, cảm giác tìm đường sống mãnh liệt khiến anh liên tục lắc đầu: “Tôi không quen cô ta, không có ấn tượng gì về cô ta cả, thật đấy.”

Đôi mắt của Tiêu Hiểu cong hơn nhiều một chút, vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay của Vương Vệ: “Anh làm gì vậy, tôi cũng đâu có tức giận, quen thì quen thôi, cũng chỉ là một người quen thôi mà.”

“Tôi thật sự không quen mà.” Vương Vệ có chút nóng nảy nhìn về phía Tưởng Văn Văn: “Này, cô là ai vậy?” Làm gì mà bày ra bộ dạng như quen thân anh lắm vậy? Khiến anh phải phí tâm giải thích với Tiêu Hiểu.

“Tiêu Hiểu! Sao cô lại ở đây?” Lúc Tiêu Hiểu lên tiếng, Tưởng Văn Văn mới phát hiện ra bên cạnh Vương Vệ còn có một người đang đứng, lúc nhìn thấy Tiêu Hiểu vẻ mặt cô ta hoàn toàn không dám tin, sao lại như vậy? Kiếp trước vào lúc này chẳng phải Tiêu Hiểu đã bị sốt đến chết rồi sao?

Vì tâm trạng quá kích động nên sau khi thốt lên cô ta mới nhận ra mình đã thất lễ, Tưởng Văn Văn vội vàng bịt miệng lại.

Sắc mặt Vương Vệ cực kỳ khó coi, anh không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là không thể mắng: “Mẹ nó chứ, cô có ấm đầu không? Cô ấy là vợ tôi, đây là nhà mẹ của vợ tôi, cô ấy không ở đây thì ai ở đây?”

Sự kinh ngạc trong nội tâm Tưởng Văn Văn vẫn chưa hết đã bị Vương Vệ mắng cho một trận ngập đầu, cảm giác buồn bã nhất thời lấn át kinh ngạc, sững sờ nhìn Vương Vệ.

Tiêu Hiểu không hề xem nhẹ biểu cảm trên mặt Tưởng Văn Văn, cô suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào vai Vương Vệ cười hỏi cô ta: “Chị Văn Văn, lời vừa rồi của chị có ý gì vậy? Tôi không nên ở đây sao? ‘Ở’ của chị có nghĩa là tôi không nên đứng ở đây, hay là tôi không nên sống ở trên đời này?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch