Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 46: Được mùa 2

Chương 46: Được mùa 2




Tiêu Hiểu ngoan ngoãn xoè tay mặc cho anh nhìn, từ bộ dạng vừa rồi liền đoán được tâm tư của anh, ra vẻ oán giận nói: “Con bé ấy nói em quá vô dụng, ỷ vào anh tốt với em mà coi trời bằng vung, muốn em đối xử tốt với anh một chút.”

Vương Vệ nghe xong thì bất ngờ lẫn vui vẻ, trong mắt mang theo ý cười: “Thật sao? Em gái em thật sự nhìn nhận anh như vậy?”

“Đương nhiên, anh tốt như vậy, chỉ cần hai mắt không mù đều nhìn ra!” Tiêu Hiểu trừng to hai mắt, bộ dạng không phải đương nhiên sao.

Lời nói và dáng vẻ của cô vô cùng trấn an Vương Vệ, anh kìm lại khóe miệng, có hơi ngượng ngùng: “… Anh cũng không tốt như em nói.”

Tiêu Hiểu không vạch trần anh, cười thầm trong lòng, càng ở chung càng cảm thấy Vương Vệ đáng yêu.

Cô nhìn Tưởng Văn Văn vẫn đang ngó sang bên này, thuận miệng hỏi: “Tưởng Văn Văn cản anh lại làm gì?”

“Tưởng Văn Văn là ai?” Vương Vệ mờ mịt.

“Nữ thanh niên trí thức anh vừa gặp đó.” Tâm trạng Tiêu Hiểu lập tức tốt lên, Vương Vệ đến cả tên người ta cũng không nhớ.

“Em nói cô ta à, không biết, không biết vì sao lại cản anh lại, hỏi anh có đói không, còn đưa cho anh một cái bánh bao, anh đâu thân với cô ta, cô ta cho anh đồ ăn làm gì?” Vương Vệ nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh hiểu rồi, nhất định cô ta và mấy người coi thường anh là một bọn, chẳng lẽ trong bánh bao có bỏ thuốc chuột, muốn thuốc chết anh?”

Chẳng trách anh lại phỏng đoán ý đồ của người ta theo hướng cực đoan nhất, đến cả mẹ ruột cũng muốn anh chết, những người khác có ý nghĩ này, đối với anh cũng không lạ gì.

“Mẹ nó, ông đây đâu có chọc cô ta, vậy mà cô ta lại muốn anh chết, nếu đã xác định, xem anh có chỉnh chết cô ta không!” Vương Vệ oán hận nói.

Tiêu Hiểu: “…” Thuốc chết anh? Tốt xấu gì cũng có luật pháp, giết người cũng không phải đơn giản như vậy.

Đáng thương cho cô Tưởng, tự cho là đang lấy lòng đúng người, lại bị người ta thầm hiểu lầm là muốn anh chết!

Nhưng Tiêu Hiểu tuyệt đối sẽ không nhắc nhở Vương Vệ, Vương Vệ đơn thuần như vậy, vẫn nên cảnh giác đối với người có ý định xấu mới được!

Tan việc, hai người vội vã trở về lấy dịch bồi dưỡng, lại lén đi lên núi, trên đường lên núi, Vương Vệ còn đang an ủi Tiêu Hiểu: “Lần đầu tiên trồng, cho dù hiệu quả không tốt cũng không sao, chúng ta thử thêm vài lần là được.”

Quả thật Tiêu Hiểu lo lắng về hiệu quả, nhưng so với hiệu quả trong miệng Vương Vệ nói lại là một trời một vực, chờ khi hai người tới mảnh đất trống ngày hôm qua, Vương Vệ kinh ngạc nói không nên lời ngay tại chỗ.

Chỉ thấy mảnh đất rộng lớn ngày hôm qua còn đang trụi lủi, lúc này một mảnh hoa màu rộng lớn sinh trưởng xanh um tươi tốt, trên lá khoai tây đã mọc hoa, bắp non đã mọc cao bằng người trưởng thành, trên mỗi cây bắp mọc ít nhất bốn trái bắp, lúa mì và lúa cũng trổ đòng, nặng trĩu, trực tiếp khiến cây lúa nghiêng mình.

Mà số rau dưa ngày hôm qua Tiêu Hiểu vì đùa vui nên tự mình rải hạt giống lên đất kia, lúc này trên mỗi dây mây đều kết đầy trái, dưa chuột đầy ắp màu xanh nhạt, bí đỏ to bằng cối xay, bởi vì kết trái quá nhiều, số dưa đó gần như trồng dày đặc lên nhau trên mặt đất. Bắp cải thảo duy nhất thì cực kỳ tốt, mỗi một bắp đều như đóa hoa nở long trọng…

Tiêu Hiểu lại có hơi không hài lòng, sản lượng này không đạt tới hiệu quả lý tưởng của cô.

Cô tiện tay hái một quả dưa chuột đưa cho Vương Vệ: “Nếm thử đi.”

Vương Vệ máy móc nhận dưa chuột, lại máy móc nhét vào trong miệng, mọng nước ngọt thanh khiến anh hoàn hồn, tin tưởng một màn nhìn thấy trước mắt là thật.

“Sao em không nói hiệu quả lại dọa người như vậy?” Vương Vệ khó khăn mở miệng.

Tiêu Hiểu nghi hoặc ừ một tiếng: “Có nói với anh rồi, loại dịch bồi dưỡng này có thể giục lương thực chín.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch