Lâm Dư Dư: “Trần Kiều, cô yên tâm, ngay hôm nay tôi liền dọn đi. Chị Trần, em sẽ không làm chị khó xử. Giờ em đi báo với đại đội trưởng.” Sau đó đẩy Trần Hà ra, một mình chạy mất.
Trần Hà: “Dư Dư... Lâm Dư Dư...”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Mới sáng tinh mơ mà làm sao vậy?”
Mấy thanh niên trí thức khác cũng tới đây, từng người bước tới hỏi Trần Hà.
Trần Hà cũng không còn cách nào: “Lâm Dư Dư và Trần Kiều cãi nhau, hiện tại Lâm Dư Dư đi tìm đại đội trưởng, em ấy cũng muốn dọn đi.”
“Đang yên đang lành sao lại cãi nhau?”
“Trần Kiều đầu tiên là cãi với Lâm Yến, giờ lại cãi với cả người tốt tính như Lâm Dư Dư nữa, rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây?”
“Thôn dân đều đang nói thanh niên trí thức chúng ta không dễ chơi, còn tiếp tục như vậy bọn họ nhất định sẽ càng thêm khinh thường chúng ta.” Nhóm thanh niên trí thức có lòng kiêu ngạo, ngày thường đều chướng mắt thôn dân, thấy họ là đồ nhà quê, sống ở nông thôn nên không biết gì. Nhưng thanh niên trí thức cũng không phải đồ ngốc, biết mình đang sống ở nông thôn nên không thể đắc tội thôn dân, bằng không, phép vua thua lệ làng, giờ bọn họ biết điều hơn nhiều rồi. Ai biết thanh niên trí thức mới tới Trần Kiều lại gây chuyện như vậy chứ.
“Trần Kiều, cô còn chưa gây chuyện đủ sao?”
“Đúng đó, trước đó cô vừa cãi um lên với Lâm Yến, giờ lại đến Lâm Dư Dư, có phải sau này lại muốn cãi nhau với thôn dân luôn không?”
“Thật ấy, chúng ta xuống nông thôn có phải để làm loạn đâu.”
“Chúng ta đều là thanh niên trí thức, giữa thanh niên trí thức với nhau phải có tinh thần đoàn kết, biết yêu thương đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
“...”
Từng người bắt đầu dạy dỗ Trần Kiều.
“Mọi người đừng như vậy.” Lúc này, Đàm Thanh lên tiếng, “Chúng ta cũng không biết tình huống lúc đó ra sao, mọi người cứ trách mắng như vậy có phải hơi không công bằng với Trần Kiều không?”
Trần Kiều thấy Đàm Thanh nói giúp mình thì rất cảm động: “Chị Đàm?”
Đàm Thanh đi qua năm tay cô ta: “Chị tin em, em không cần tự trách, chúng ta đều là thanh niên trí thức, đương nhiên là tin tưởng người một nhà.” Nếu không phải cô ta ghét Lâm Dư Dư thì cô ta cũng không tin Trần Kiều. Trần Kiều từ lúc xuống nông thôn tới giờ vẫn luôn õng a õng ẹo, hơn nữa, trước kia Trần Kiều cũng không coi cô ta ra gì, “Chị nghĩ nhất định là do Lâm Yến dọn đi rồi nên Lâm Dư Dư ghi hận lên em rồi cãi nhau với em, có phải vậy không?”
Trần Kiều khôi phục lại tinh thần, lập tức nói: “Đúng vậy, chính là như vậy, cô ta vì chuyện Lâm Yến dọn đi nên ghi hận, vậy nên mới cãi nhau với em rồi đòi dọn đi, em còn chưa nói gì cô ta.”
Không cần biết lúc này mấy thanh niên trí thức đang nói gì, Lâm Dư Dư đã tới nhà đại đội trưởng.
Vợ của đại đội trưởng: “Dư Dư à, sao cô lại đến đây sớm thế?” Ấn tượng của vợ đại đội trưởng với Lâm Dư Dư khá tốt, cô bé này biết nhớ ơn người khác. Hơn nữa, cô ấy ngay cả với người xa lạ Lý Thu Hồng cũng tốt như vậy, thân mang bệnh còn đi hái thuốc cho người ta, không cần biết cô ấy có hiểu dược thật không, có tấm lòng là được rồi.
Lâm Dư Dư: “Thím ạ, tôi tìm chú, chú có nhà không ạ?”
Vợ đại đội trưởng: “Có có, ông ấy...”
“Cô tới vừa lúc, tôi còn đang tính đi tìm cô đây.” Đại đội trưởng cầm điếu thuốc đi ra, “Vốn dĩ tôi định sang từ hôm qua cơ, sau có ít việc lại quên mất, chuyện Lý Thu Hồng là thế nào? Cô biết dược liệu, biết khám bệnh? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, lỡ mà xảy ra chuyện gì dính đến mạng người là to chuyện.” Đại đội trưởng rất nghiêm túc, dù sao cũng là chuyện quan trọng, liên quan đến tính mạng của một con người. Nếu hôm nay Lâm Dư Dư không tới, sáng sớm ông cũng phải đi tìm cô.