Không có tinh hạch để bổ sung năng lượng, như vậy quá lãng phí thức ăn!
Trong thời đại tài nguyên khan hiếm này, được ăn no là điều xa xỉ, huống chi khẩu vị của vì dị năng mà lớn đến kinh người, xem ra trong thời gian ngắn cô sẽ phải chạy vạy khắp nơi để kiếm khẩu phần lương thực.
Sau khi lắc đầu, Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn về phía Kha Ân Thục.
Dị năng và thần thức mạnh mẽ của mình đều xuyên theo, vậy thì đại lão kiếp trước tung dị năng cấp cao ra để tìm kiếm người chúc phúc trên khắp thế giới, chi cả đống tiền để mọi người chúc phúc cho cô trở thành một con cá chép nhỏ, chắc là cũng nương theo mà đến rồi đi?
"Bà nội." Kha Mỹ Ngu đảo mắt liên tục, gật đầu nghiêm túc nói với bà cụ: "Nếu cháu đã là phúc tinh, vậy chắc chắn em tám chính là tai tinh."
"Một đại phúc tinh như cháu suýt chút nữa bị em ấy khắc chết, có thể thấy công lực của em tám rất lợi hại nha."
"Vì hạnh phúc và sức khỏe của cả nhà chúng ta, hay là bà thử bàn bạc với ông nội về việc chia nhà chút đi?"
Lời nói của cô giống như cái chày gỗ đập vỡ mộng của bọn họ.
Bà cụ giật nhẹ góc áo dưới gầm bàn, không ngừng nháy mắt với cô.
Kha Mỹ Ngu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bà cụ để trấn an.
Sắc mặt của hai mẹ con nhà thím hai có chút kỳ quái, một mặt thì cảm thấy cạn lời vì Kha Mỹ Ngu da mặt dày thể hiện mình là phúc tinh, mặt khác thì không tin nổi cô có thể nói ra hai từ "chia nhà" dễ như trở bàn tay.
Nếu chia tay thật sự dễ dàng như vậy, bọn họ còn phải chật vật nhiều năm như vậy sao?
"Chị bảy, chia nhà cũng không phải lời nói đùa." Nụ cười của Kha Ân Thục hơi thu lại.
"Chị không làm chủ được, sau này chị hãy nói ít thôi, để không làm tổn thương trái tim ông bà nội."
"Tôi biết khoảng thời gian này mấy người lăn lộn lung tung, không phải là muốn chia nhà sao?"
"Ông bà nội là dân chủ nhất, mấy người muốn chia nhà thì nói thẳng, ai mà cản được?"
"Đây là xã hội mới, cũng không gia trưởng như xã hội cũ."
Cô vừa dứt lời đã bị bà cụ kéo về nhà chính.
Sau khi đóng kỹ cửa lại, bà nội Kha bực bội chọc nhẹ vào trán của cô: "Con bé ngốc, nếu cháu đã biết bọn chúng muốn chia nhà, sao còn thuận miệng nói giúp nó?"
"Trong gia đình ta nhà nào bà chẳng quan tâm, chỉ có cháu đứa nhỏ tinh nghịch này, bởi vì cháu, năm thằng anh trai của cháu đến tận bây giờ vẫn còn độc thân kia kìa."
"Bà nội." Kha Mỹ Ngu mỉm cười nắm lấy cánh tay của bà cụ, nhỏ giọng làm nũng nói: "Năm người anh trai của cháu đều có thể lấy vợ với sính lễ hơn một trăm đồng, các cô gái ở mười dặm tám thôn ai chẳng muốn vào cửa nhà mình, bà còn lo lắng cái gì?"
"Chủ yếu là năm người anh trai của cháu tốt như vậy, làm gì có cô gái bình thường nào xứng được?"
"Hôn nhân là thứ chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, không vội vàng được đâu ạ."
Bà cụ ném cho cô một cái nhìn khinh khỉnh: "Các anh của cháu ở nhà mình đều tốt đẹp trong mắt người khác, nhưng làm gì có ai tình nguyện gả con gái ngoan cho nông dân không thích làm ruộng hả?"
Kha Mỹ Ngu nhíu mày cười nhẹ: "Điều đó có nghĩa là các anh cháu dùng đầu óc tốt thôi, tính toán công điểm để làm việc, tuyệt đối không bao giờ để người khác lợi dụng mình."
"Cái con bé này, cái gì cũng giỏi ngụy biện." Bà cụ dở khóc dở cười nói: "Lười biếng thành người thông minh?"
"Còn không phải sao ạ, nhà chú hai toàn con gái, ăn cũng rất nhiều, làm việc bằng nhà mình, lượng cơm giống nhau, có gì oan ức?"
"Cả thôn ai cũng biết người nhà chú hai làm trâu làm ngựa cho nhà mình, phòng bốn nhà con có sáu người cường tráng lực lưỡng thì lại giương mắt nhìn, ăn không ngồi rồi, dựa vào cái gì chứ?"
"Chia nhà đi bà, nhất định phải chia, ông bà cứ đi theo phòng bốn nhà con, sau này một đứa phúc tinh như con sẽ cho ông bà được ăn ngon uống say mỗi ngày!"