Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Chương 21:

Chương 21:




"Mẹ, con ra phía sau núi xem một chút." Kha Ân Thục vào nhà thay quần áo cũ vá, đeo một cái giỏ trúc trên lưng, cầm một cái lưỡi liềm đã gãy nửa đầu, nhẹ giọng nói.

"Cuối thu là thời điểm có nhiều trứng vịt hoang ở bãi sậy ven sông, con đi tìm về cho mẹ bồi bổ thân thể."

Bác gái hai vốn còn trầm mặt không vui vì cô ta định chuồn mất, nghe vậy lập tức lật mặt: "Được, con đi sớm về sớm."

Kha Ân Thục mím môi cười cười, háo hức vui vẻ bước ra khỏi sân, trông thấy Kha Mỹ Ngu đang ngồi ở cửa phòng bốn bưng bát ăn mì với tóp mỡ thì nụ cười trên mặt lập tức nhuốm đầy thâm ý.

Cô ta vừa đi, đã thấy mấy nhóc đầu củ cải ở phòng thứ nhất và phòng thứ ba, đeo giỏ trúc trên lưng lao ra ngoài như những quả đạn pháo nhỏ.

Kha Mỹ Ngu duỗi chân một cái, lập tức lách mình chặn đường bọn chúng.

Nhóm đầu củ cải bị chặn đường, chớp chớp mắt, sau đó sốt ruột nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dì Ngu, dì đừng cản đường, chúng cháu phải đi theo dì tám nhặt trứng vịt hoang."

"Đúng vậy, dì Ngu có trứng gà ăn rồi, chúng cháu phải đi tìm trứng vịt hoang về nướng ăn…"

Bọn chúng chảy nước miếng, trứng vịt hoang nướng mùa thu ăn cực ngon!

"Con bé đồng ý cho các cháu đi cùng sao?" Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên nhíu nhíu mày.

"Dĩ nhiên, dì Tám rất tốt, không bao giờ ăn một mình, dì ấy đã dẫn chúng cháu ra ngoài tìm trứng vịt hoang nhiều lần rồi, một mình cháu ăn được tận ba quả!"

Tâm tư trẻ con rất đơn giản, hỏi cái gì thì đáp cái đó.

Kha Mỹ Ngu híp mắt, trong truyện phòng bốn và hai ông bà cụ thê thảm như thế, nhưng lại không được hai phòng còn lại chăm sóc, nhất định phải có lý do cho việc này.

Dù sao thì hiện tại quan hệ giữa mấy phòng vẫn hòa thuận, ít nhất gặp chuyện còn có thể nhất trí hỗ trợ nhau, chứ không hề có mối quan hệ lạnh nhạt thậm chí thờ ơ, cạch mặt lẫn nhau như trong truyện!

Đáng tiếc Kha Mỹ Ngu đọc rất nhiều sách lại còn đọc nhanh, dù trí nhớ khá tốt nhưng không thuộc lòng, cũng sẽ bỏ sót rất nhiều tình tiết. Có thể nhớ đến nữ chính và nữ phụ là tốt lắm rồi.

Nhưng mà Kha Mỹ Ngu không phải là người thích rối rắm.

Cô nhướng mày cười nói: "Chờ đã, dì Ngu đi cùng các cháu!"

"Không được không được, dì Ngu chỉ biết há mồm ăn cơm, giang tay mặc đồ, làm sao có thể biết nhiều như dì tám được."

"Dì Ngu dì mau tránh ra, khi nào về chúng cháu sẽ mang trứng vịt thịt vịt nướng về cho dì." Mấy đứa nhóc không biết cảm kích, còn đuổi cô như một bé con!

"Ai da, các cháu không cho dì đi cùng, thế thì dì tự đưa các cháu đi, nếu dì không cho các cháu ăn no, có bị sói ăn thịt chúng ta cũng không về nhà!" Tính tình ngang ngược của Kha Mỹ Ngu cũng nổi lên, cô thở phì phò quay người hô vào phòng: "Mẹ, tìm cho con cái gùi, con đưa lũ trẻ đi nhặt trứng vịt!"

Bà Kha dở khóc dở cười thò đầu ra: "Con bé này sao lại so đo với bọn nhỏ vậy?"

"Chờ khi nào các anh của con trở về, để bọn nó đưa mấy đứa đi nhặt trứng vịt, nước trong đầm sậy không biết sâu hay cạn, rất nguy hiểm. Năm nào cũng có mấy đứa bé bị cỏ dại cuốn chân chết đuối đấy?"

"Mẹ, con biết rồi, con sẽ không mang chúng nó xuống nước đâu." Kha Mỹ Ngu gật đầu, tự mình cầm lấy mũ rộng vành và cái gùi: "Đi thôi, hôm nay dì sẽ cho mấy đứa thấy năng lực của dì Ngu đáng sợ cỡ nào!"

"Chúng ta sẽ thầu hết tất cả trứng vịt hoang trong đầm lau sậy."

Bọn trẻ biết mình không thể đuổi kịp Kha Ân Thục nên chỉ đành cúi đầu gật đầu đáp lại, nặng nề bước đuổi theo sau.

Kha Mỹ Ngu mặc quần ống đứng màu đen và áo sơ mi hoa màu xanh nền trắng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, khóe mắt hơi xếch lên mang theo chút phấn hồng, cộng thêm việc cô còn để lộ vẻ lười biếng quyến rũ, như một đào yêu lắc lư xuống núi, quá thu hút sự chú ý của người khác!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch