Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Chương 38:

Chương 38:




"Sau đó tôi sẽ giả vờ buồn bã, nghe theo sự sắp đặt của gia đình đi xem mắt, lúc đó chắc chắn trong lòng anh ta sẽ cảm thấy khó chịu, chỉ cần có chút chú ý này là tôi đã thành công 99% rồi!"

Tiểu Vấn: Không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại…

Kha Mỹ Ngu đá đá người đàn ông, sau đó dỡ chiếc giỏ tre ra khỏi lưng anh ta.

Trong chiếc giỏ tre rất bình thường, có một nhóc bánh bao xinh xắn màu trắng đang nằm co ro.

Cô không nhịn được dùng tay nhéo nhẹ khuôn mặt của đứa trẻ, vừa mềm vừa mịn.

Kha Mỹ Ngu kéo đứa trẻ ra ôm vào trong lòng, sau đó thút tha thút thít quay về.

"Em bảy Kha, sao em lại khóc, ai bắt nạt em vậy?"

"Em ôm con nhà ai trong lòng thế?"

Cô vừa mới tới rìa chợ, đã có người lo lắng tiến lên hỏi thăm.

Kha Mỹ Ngu rụt rè ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó ngập ngừng nhỏ giọng kể chuyện.

Kể cô thông minh thế nào khi tinh mắt phát hiện ra bọn buôn người bắt đứa trẻ đi, dũng cảm ra sao khi cẩn thận theo dõi chúng, khôn ngoan thế nào khi khiến bọn buôn người sợ hãi, nhưng cô chỉ là một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn suýt chút nữa hại chết mình!

May mà đồng chí Tần, người có lòng nhiệt tình, tinh thần trọng nghĩa rơi từ trên trời xuống, khuất phục lưu manh và giải cứu hai người bọn họ.

Mọi người theo dõi câu chuyện của cô, có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống liên tục, nhao nhao khen ngợi cô và đồng chí Tần là đồng chí tốt.

Một đám người nhanh chóng chuyển kẻ buôn người vẫn chưa tỉnh dậy về đồn công an thị trấn.

Bà cụ kéo Kha Mỹ Ngu, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tức giận trừng mắt nhìn cô: "Con bé này càng ngày càng to gan, bọn buôn người đều rất ác độc, nếu bị bắt sẽ bị xử bắn, bỏ tù."

"Có cái gì mà bọn chúng không dám làm?"

"Lần này may mà gặp được đồng chí Tần, nếu không thì cháu sẽ làm mọi người đau lòng muốn chết đó?"

"Bà nội." Kha Mỹ Ngu cười nhẹ ngọt ngào kêu lên: "Bọn buôn người đều chú ý cẩn thận, nếu cháu gọi cứu viện người khác, chẳng phải sẽ kinh động đến hắn sao? Đến lúc đó không biết đứa trẻ sẽ bị bán đi đâu đâu."

"Vận khí của cháu rất tốt, đây lại là việc thiện, chắc chắn sẽ có quý nhân giúp đỡ!"

"Cháu đó." Bà nội Kha dí tay vào giữa hai hàng lông mày của cô: "Vận khí rất mơ hồ, không ai có thể đảm bảo sẽ may mắn từng giây từng phút đâu."

"Sau này không được tự mình xông lên, ít nhất phải bảo đảm an toàn cho bản thân."

"Tuân lệnh bà nội Kha." Kha Mỹ Ngu tinh nghịch nghiêng đầu cúi chào.

Dáng vẻ dễ thương xinh đẹp kia khiến mọi người nhất thời sửng sốt, tại sao lại có người như vậy tồn tại?

Ngay cả phụ nữ cũng bị trúng đạn, có cảm giác hôn mê…

Người nào đó đang nắm chiếc túi vải trong tay vùi đầu đi đường, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc dừng bước nhìn.

Rõ ràng Kha Mỹ Ngu cũng nhìn thấy anh, cười nhẹ duỗi tay ra vẫy vẫy.

Nhưng chỉ nhận được vẻ mặt u ám của Tần Nguyên Cửu.

Giá trị hận thù của trùm phản diện đang tăng vọt trong tâm trí cô: "Tích tích tích… Giá trị hận thù của trùm phản diện đối với kí chủ là 40…"

"… Giá trị hận thù 50…"

"…"

"… Giá trị hận thù 99..."

Kha Mỹ Ngu ngơ ngác, sau đó nhân lúc bà Kha đang hung hăng nói chuyện, cô nhét đứa bé vào lòng bà cụ, nhảy xuống, sải bước đi đến trước mặt anh.

Người đàn ông trông khá gầy gò, nhưng sau khi đến gần hơn, cô mới phát hiện vóc dáng anh rất cao, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Không khí nóng hầm hập, Kha Mỹ Ngu cố chấp ngẩng đầu nhìn anh: "Anh rất chán ghét tôi?"

Tần Nguyên Cửu không nâng mí mắt, xoay người sang một bên, nhấc chân bước đi.

Kha Mỹ Ngu nhất thời cảm thấy vô cùng bất lực, xem ra đại lão phản diện nhất định đã có một tuổi thơ bất hạnh!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch