Các đồng chí công an dừng lại, kinh ngạc nhìn sang: "Đồng chí, đồng chí có thể nói thêm chút ý kiến không."
Kha Mỹ Ngu trấn an cậu bé, sau đó đi qua nhỏ giọng nói: "Theo tôi được biết, trong quân khu đều có truyền hình, gia đình quân nhân mất con là chuyện lớn, hơn nữa tôi thấy cậu nhóc thông minh hiểu chuyện, dáng vẻ dễ thương ăn mặc có điều kiện."
"Cho thấy điều kiện gia đình cậu bé rất tốt, có thể suy ra rằng cha cậu bé ít nhất có cấp bậc chính quy từ cấp tiểu đoàn trở lên. Cậu bé còn nhỏ, cha chắc cũng chưa già."
"Tuổi còn trẻ đã ở cấp tiểu đoàn, chắc chắn cha của đứa bé là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của quân đội, vậy nên đài truyền hình quân đội sẽ sẵn sàng dành nửa phút làm thông báo tìm người đi?"
"Mất con là chuyện lớn, chỉ cần có người nghe được chuyện này, nhất định sẽ chú ý."
"Hơn nữa, các quân khu đều nắm rõ thông tin, nếu một gia đình thực sự mất con, nhất định có thể tìm được thông qua truyền thông."
"Đúng vậy, quân nhân mất con là chuyện trọng đại, chúng ta nhất định phải báo cáo." Trước đó nhóm công an có chút suy nghĩ hẹp hòi, chỉ muốn theo dõi chi tiết tìm hiểu nguồn gốc, lại không biết có lúc mò kim đáy bể cũng chẳng được gì.
Sau khi chụp ảnh đứa trẻ, Kha Mỹ Ngu liền đưa bé con về nhà cùng bà Kha trên xe buýt.
Xe chạy thẳng đến cổng thôn bọn họ, kinh động đến mức hơn phân nửa người dân cầm bát đi ra hóng chuyện.
Mọi người đã nghe về những gì xảy ra trên chợ, lúc này đều đang tò mò nhìn đứa trẻ bị lừa bán trong thành phố.
"Đứa bé này nhìn thật đẹp, lại là con trai nữa, thím ba Kha, chờ cha mẹ của đứa bé tìm tới, không biết sẽ cho nhà thím bao nhiêu thù lao đây." Một bà chị hâm mộ nói: "Em bảy Kha đúng là cái túi may mắn."
Kha Mỹ Ngu bịt tai đứa trẻ.
"Cô nói cái gì đó, nhà tôi không thiếu ăn thiếu mặc, tham lam như thế làm gì?"
"Chỉ cần đứa nhỏ tìm được người nhà, cũng coi như tích phúc cho bảo bối nhà chúng tôi rồi." Bà cụ trừng mắt lườm người kia một cái, hừ lạnh cười: "Bên ngoài ai cũng học tập ngu dốt, nhà tôi giác ngộ cao không được à?"
"Được, được, được." Bà chị liên tục gật đầu, sợ bị phát hiện sai lầm, bị cho là kém ý thức.
Đứa trẻ nhút nhát ở một nơi xa lạ, nằm im trong vòng tay Kha Mỹ Ngu, chỉ lộ ra một đôi mắt như quả nho tò mò nhìn xung quanh.
Khi ở trong đồn công an, Kha Mỹ Ngu và bà cụ Kha nói không cần chi phí sinh hoạt của đứa trẻ.
Thế là các đồng chí công an mua ít đồ ăn và quần áo, giao đến nhà họ Kha, nói mỗi tuần giao một lần, rồi rời đi không vào nhà.
"Mẹ, Tiểu Ngư Nhi mọi người về rồi." Bà Kha cười đem hai đĩa sủi cảo từ trong phòng bếp đi ra: "Sủi cảo vừa làm xong, vừa vặn ăn lúc còn nóng, nhân bánh bên trong là trứng vịt hoang và rau hẹ."
Nhóc bánh bao ngửi thấy mùi kia, bụng nhịn không được réo lên ùng ục.
Cậu bé ngẩn ngơ, lập tức chui vào vòng tay Kha Mỹ Ngu, lộ ra cái mông nhỏ uốn éo của mình khiến mọi người bật cười ha ha.
Mặc dù sản lượng lúa mì không cao, nhưng lại cực kỳ ngọt ngào đậm đà, rau hẹ tươi non bọc đều trong trứng vịt hoang tẩm mỡ lợn, chấm gia vị, cắn một miếng là thấy cực kì thỏa mãn!
Một mình bánh bao ăn hết nửa đĩa.
Sau khi tiêu hóa thức ăn một chút, cậu nhóc buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, rõ ràng tác dụng của thuốc mê vẫn chưa qua.
Kha Ngu Ngu đặt cậu bé lên giường mình, rồi nằm xuống bên cạnh híp mắt lại, để thần thức chìm vào trong không gian.
Đã gọi là nghệ thuật có chuyên môn, thời gian của cô không thể so sánh với tu sĩ chuyên nghiệp, có thể hiểu thấu một môn cũng tốt rồi, còn lại để phụ trợ thôi.
Kha Mỹ Ngu xem qua trung tâm thương mại, phát hiện ra cách đơn giản và tiết kiệm nhất là làm bùa chú.