Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm

Chương 10: Thề không làm cực phẩm 1

Chương 10: Thề không làm cực phẩm 1




Mùa đông ruộng nương không có bao nhiêu việc cho nên cũng không cần phải đi làm, ăn xong trứng gà đường đỏ cả người đều ấm áp hẳn lên, hai vợ chồng nhà chú ba Diệp dứt khoát là ngủ ì trên giường, ngủ một mực đến giờ sắp phải ăn cơm tối rồi thì chú ba Diệp mới chầm chậm thong dong mở mắt dậy.

Anh ta ngủ mơ mơ màng màng, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, mới đầu anh ta còn thực sự không nhớ ra anh ta mới có thêm đứa con gái nữa, đến lúc bên ngoài chị dâu bên nhà anh hai và nhà anh cả đốt củi nấu cơm rồi, anh ta mới nhớ ra Mạnh Phỉ sinh rồi, sau đó anh ta nhanh chóng hướng đến bên giường ngó nhìn, nhìn thấy Diệp Ngư đang mở to đôi mắt nhìn lại anh, trong lòng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, vội vàng đẩy Mạnh Phỉ hai cái.

“Cái người làm mẹ như em cũng thật là, làm sao mà ngủ quên thế này rồi? Mau cho Diệp Ngư ăn hai ngụm sữa rồi còn thay tã lót cho con.” Mạnh Phỉ vốn dĩ là vẫn còn có chút không tình nguyện, nhưng nghe thấy “Diệp Ngư” liền trong chốc lát bò dậy, đừng nhìn cô làm việc đồng áng lười nhác, uể oải, nhưng chăm sóc con cái thì lại rất nhanh nhẹn, lưu loát. Trong chốc lát đã thay xong tã lót mới rồi vứt cái tã đã dính vật bài tiết vào trong cái ống nhổ (1) trên mặt đất. Chú ba Diệp bưng ra ngoài rửa sạch sẽ rồi hong khô lên trên cái bếp lò nóng ở trong phòng, anh ta quay đầu lại nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình.

(1) Vật người ta khạc nhổ vào hoặc vứt tàn thuốc lá

Anh ta càng nhìn càng thấy yêu thích, theo lý mà nói chú ba Diệp anh ta nhìn qua trẻ con không ba mươi đứa thì cũng phải được hai mươi đứa. Da mặt anh ta rất dày, từ khi lên năm tuổi, nhà ai sinh con thì anh sẽ đến chính nhà đấy mà ngồi chờ, sinh ra rồi thì sẽ ngỏ lời chúc mừng, sau đó sẽ đòi chút đồ từ trong nhà nhà người ta, trẻ con đã gặp qua là thực sự không ít, nhưng mà chưa bao giờ gặp được đứa trẻ nào xinh xắn như đứa con gái thứ hai này của anh.

Nhìn xem đôi lông mi này, nhìn xem làn da này, nhìn xem ánh mắt nhỏ xíu linh động này, về sau đảm bảo sẽ là đại mỹ nữ nổi tiếng khắp mười dặm bát hương cho mà xem, con bé này gả cho người trong thành đều sẽ có khả năng, dù sao thì anh ta với vợ sau này cũng là có phúc rồi.

Đúng lúc này Diệp Ngư cất tiếng nói cái gì đó hai tiếng, cô không uống sữa nữa, còn dẫy nẩy lên trong băng quấn trẻ sơ sinh, chú ba Diệp trong chốc lát liền khẩn trương: “Sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Gỗ đốt trong phòng có phải nhiều quá rồi không nên con nóng đến hoảng sợ?”

Mạnh Phỉ cũng có chút luống cuống, không chỉ mỗi chú ba Diệp là đối với Diệp Ngư chứa đầy yêu thích, cô cũng rất yêu mến đứa con gái nhìn trông giống cô như này, Diệp Ngư vừa động đậy là cô liền có chút luống cuống, có điều suy cho cùng thì cô vẫn là đã từng đẻ qua một đứa, đứa bé lớn như vậy đột nhiên bắt đầu nháo nhào làm loạn chẳng qua chỉ là đói rồi, đại tiện rồi. Cô liền mở tã lót của Diệp Ngư ra, quả nhiên là đã tiểu rồi, cô thay cho Diệp Ngư một cái tã lót mới, Diệp Ngư trong chốc lát liền không náo loạn nữa, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh nhìn cô, làm cho tim cô bị nhìn đến tan chảy.

Mạnh Phỉ lại càng thích Diệp Ngư hơn nữa.

“Chú ba Diệp, đứa con gái này của chúng ta thật tốt, sinh ra mà không khóc cũng không náo loạn, cho ăn sữa liền ăn, muốn đi vệ sinh thì lại ậm ừ hai tiếng, đúng là ngoan ngoãn hơn mấy đứa kia bên nhà các chị dâu, chắc chắn sẽ không khiến vợ chồng mình phải lo lắng.”

Chú ba Diệp cũng cảm thấy như vậy rất tốt, rất dễ nuôi, nhưng anh ta lại càng sợ đứa con gái này hiền lành quá rồi lại luôn bị người ta bắt nạt, bị người ta chiếm tiện nghi, anh liền nói: “Dù sao cũng không được giống như nha đầu cố chấp bên nhà anh hai kia, đợi nó hiểu chuyện rồi em liền để cho Diệp Mễ dẫn dắt con bé học hỏi một chút mưu trí.”

“Đây còn cần anh nói à,” Mạnh Phỉ lườm chú ba Diệp một cái, đối với việc chú ba Diệp rủa con gái nhà mình giống con bé cố chấp bên nhà anh hai khiến cô đặc biệt không thích, “Con gái chúng ta xinh đẹp như này, về sau sẽ phải làm đại tiểu thư, vạn lần đừng có mà phấn đấu âm thầm làm việc, biết làm việc rồi sau này gả đến nhà mẹ chồng sẽ phải chịu thiệt thòi, người đàn ông lại còn không thích, em chắc chắn sẽ dạy dỗ con bé thật tốt.”

Chú ba Diệp vội vàng nhận lỗi với cô: “Ai ya, cái miệng này của anh, nên đánh nên đánh.”

“Có điều, nói đến nha đầu cố chấp kia, chị dâu hai nhà anh đúng là bất chấp, nhẫn tâm.” Mạnh Phỉ nheo nheo mắt, “Anh xem xem nhà anh hai tên đứa con trai, Truyền Căn, lại nhìn xem tên đứa con gái, Khổ Cúc, Hoàng Hoa; Hoàng Hoa còn nhỏ hơn Truyền Căn hai tuổi, nhưng anh nhìn xem con bé đấy sống những ngày tháng như thế nào, cả ngày cắt cỏ phấn hương, xuống ruộng làm việc không ngừng nghỉ, Truyền Căn thì chỉ phóng túng buông thả khắp thôn, đến cơm cũng không cho đứa trẻ được ăn no, đây làm sao mà giống mẹ ruột được cơ chứ, thật là còn tàn ác hơn cả mẹ kế mà.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch