"Bên ngoài lạnh mau cài cúc áo lại." Mạnh Phỉ nhìn không nổi bộ dạng này của đứa con dứt khoát đặt Diệp Ngư lên giường, đi qua mặc quần áo cho Diệp Mễ, Diệp Ngư nằm ở trên giường chớp đôi mắt nhìn cả nhà này, cảm thấy mặc dù cha mẹ chị gái của cô hiện tại hơi chút cực phẩm nhưng không khí trong gia đình ngược lại rất ấm áp.
Tuyệt đối phải giúp bọn họ thoát khỏi cực phẩm trở thành người tốt, đi con đường chủ nghĩa chăm chỉ làm giàu.
Diệp Mễ mặc xong quần áo cùng chú ba Diệp ra khỏi cửa, trong lòng đang tính toán.
Năm quả trứng gà trong nhà thêm bốn quả của mấy đứa trẻ con khác cho cô bé thì một ngày cô bé có chín quả trứng, nhà cô bé ba người một ngày ăn ba quả còn dư sáu quả. Mấy ngày nay tích lũy được ba mươi sáu quả vậy là sắp đủ một rổ rồi, đợi thêm mấy ngày lúc qua năm mới thì bảo cha cầm đi hợp tác xã bán sau đó mua cho cô bé một ít bánh gạo hoặc là mua cho em gái một cái trống lắc cũng được.
Trước đó vài ngày Triệu Nhị Hổ nói em gái nó có trống lắc chơi, em gái của Diệp Mễ đẹp hơn em gái của Triệu Nhị Hổ thì nhất định cũng phải có một cái trống lắc.
Đên bên cạnh ổ gà, Diệp Mễ khom lưng vươn tay vào bên trong ổ...
Chú ba Diệp ở trong sân giặt tã, nước giữa mùa đông đều bị đóng băng nên anh ấy chuẩn bị đi ra bờ sông giặt, mang theo ống nhổ vừa đi được mấy bước thì Diệp Mễ bên kia gào lên vẻ mặt đưa đám qua đây: "Cha, không có trứng gà."
Chú ba Diệp là một người tinh quái lập tức nghĩ tới gần như chắc chắn là bị người khác lấy đi, cửa lớn của nhà họ Diệp cả tối đều không mở nên tuyệt đối là người trong nhàm. Cha với mẹ khẳng định sẽ không làm ra cái việc lấy trứng gà như thế, chị dâu cả trước giờ làm việc sẽ không tuyệt tình như vậy, như thế nào cũng sẽ để lại cho anh ấy hai quả.
Vậy chỉ có thể là chị dâu hai.
Chú ba Diệp liền nói: "Hôm nay trời lạnh có thể gà mái già nhà chúng ta không đẻ trứng, con đi ra lấy trứng gà của đám Đại Trụ đi, cha giặt tã cho em gái con."
Diệp Mễ nghe thế liền đi, lời nói dối của chú ba Diệp thật có lý, hôm nay trời lạnh gà mái già cũng không chắc sẽ đẻ trứng, còn có trứng gà vừa đẻ ra đã bị đông nứt, gà mái già trong nhà đám trẻ con ăn kẹo của cô bé cũng đều đẻ ít hơn bình thường, Diệp Mễ cũng tin là thật.
Chủ yếu là cô bé hoàn toàn không nghi ngờ chú ba Diệp sẽ lừa nhóc.
Đối với cha mẹ cực phẩm của bản thân, Diệp Mễ vô cùng tin tưởng.
Chú ba Diệp ở bên bờ sông giặt sạch sẽ tã sau đó mang tã với ống nhổ quay về nhà, vác lên lưng cái sọt, lưỡi liềm cùng dây thừng chuẩn bị lên sườn núi gần đó đi vài vòng xem xem có thểa hay không gặp được một vài động vật gì đó bị đông chết mang về bồi bổ cho Mạnh Phỉ.
Nhưng thật ra anh ấy không ôm hi vọng nhiều lắm.
Mặc dù thôn Đại Liễu Thụ ở bên dưới chân núi nhưng không phải ở giữa sườn núi, cách rừng cây già một khoảng xa, nhiều nhất cũng chỉ gặp được một hai con thỏ lạc đàn còn động vật lớn thì đừng mong đợi, nhưng ngày lạnh như này con thỏ ngốc mới chạy nhảy ở bên ngoài.
Đi ngang qua ruộng của anh hai, chú ba Diệp tiện tay nhổ luôn hai cây củ cải lớn của nhà bọn họ.
Cướp trứng gà của vợ anh còn muốn giả vờ như không có chuyện gì?
Tôi nhổ vào!
Con mẹ nó mơ đẹp quá!
Trên sườn núi cũng là cảnh sắc một mảnh trắng xóa nhìn không thấy sắc xanh của cỏ, thỉnh thoảng có mấy gốc cây già trụi lủi cô độc run rẩy trong từng đợt gió rét lạnh, duy nhất chỉ có mấy cây ô rô cùng cây tùng già quật cường mang theo một chút sắc xanh, chú ba Diệp càng nhìn càng cảm thấy hôm nay không có hi vọng, dứt khoát thu thập một chút củ cải. Anh cầm củ cải trong tay giật bỏ lá đi, một trận gió thổi tới thổi bay lá củ cải chú ba Diệp quăng trong không trung ra phía sau cây ô rô.
Chú ba Diệp liền nghe thấy một tiếng "be be".
Phía sau cây ô rô vang lên tiếng sột soạt một con dê núi mẹ đang mang thai đi ra, trong miệng còn đang nhai lá củ cải chú ba Diệp vứt đi.