Anh em ruột biết con trai anh ta sinh non chuyện đầu tiên làm lại là khuyên anh ta từ bỏ lại sinh một đứa nữa, mà chú ba Diệp người ta lại đưa một con dê cái tới nhà, còn mỗi ngày tự mình tới cửa nấu sữa dê, sữa dê mà anh nấu cũng không tanh chút nào, con trai của anh ta cực kỳ thích uống, càng ngày càng cường tráng, cánh tay cánh chân ngày càng mập nhanh như thổi!
Một bên là thôn dân có quan hệ bình thường miễn cưỡng gặp mặt có thể chào hỏi một cái ngày thường tuy rằng nghe lời nhưng cũng không có công trạng vĩ đại gì, một bên là chú ba Diệp mấy ngày nay hợp ý anh ta từng cứu tính mạng con trai anh ta, trong lòng đội trưởng, phải thiên vị rồi.
Đội trưởng lập tức nhìn về phía ba người, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Các người nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì."
Hổ Tử, Trường Quý và Mao Lục làm sao biết được chuyện giữa đội trưởng và chú ba Diệp, bèn tùy tiện nói ra chuyện này, chỉ nghĩ rằng đội trưởng hẳn là có thể nhìn ở biểu hiện tốt đẹp lúc bình thường của bọn họ trách cứ chú ba Diệp một trận, ngàn lần không nghĩ tới lại nghênh đón cơn nóng giận của đội trưởng.
"Làm bậy! Con gái có thể chống nửa bầu trời, tôi từng giảng lời này với các cậu bao nhiêu lần, chỉ cần chăm nuôi thật tốt, con gái con trai đều giống nhau. Mao Lục, Trường Quý, Hổ Tử, ba người các cậu thật quá đáng, vốn không đọc kỷ luật, tôi thấy các cậu còn phải tăng cường học tập thật nhiều, bắt đầu từ ngày mai mỗi buổi tối các cậu tới nhà cùng tôi học trích lời của Đại Tạng!"
Gì?
Còn phải học tập?
Ba gã đàn ông lập tức trợn tròn mắt.
Nếu phạt bọn họ xuống ruộng làm việc, bọn họ tuyệt đối không sợ, bọn họ đều là những tay lành nghề, cái khác cũng không biết, cũng chỉ có sức khỏe tốt, dù cho là xới đất hay là xúc tuyết, đều tuyệt đối không nói hai lời, thế nhưng phải học tập… Cái này quả thật là muốn mạng bọn họ mà.
Bọn họ hoàn toàn không có năng khiếu học tập, chữ trên vở lít nha lít nhít, nhìn một cái đã đau đầu, nhìn hai cái sẽ mơ thấy ác mộng, nhìn ba cái có thể khó chịu mấy ngày.
Thế nhưng bọn họ còn không dám không nghe lời đội trưởng, bây giờ đội trưởng đã tức giận, lỡ như lại đắc tội đội trưởng, lát nữa chia ít thịt heo cho nhà bọn họ thì làm sao đây? Cũng chỉ có thể không nói chuyện, thấy bọn họ thành thật, đội trưởng vừa lòng gật đầu, dùng ánh mắt liếc nhìn chú ba Diệp.
Chú ba Diệp nhạy bén tóm lấy, anh cũng đã nhìn thấy, lập tức bắt đầu dời đi lực chú ý của mọi người: "Ấy! Heo cắt xong rồi, sắp chia thịt heo rồi nhỉ? Vợ, thịt của chúng ta em cầm nhé, đợi buổi tối nhà chúng ta lấy làm sủi cảo."
Chia thịt heo!
Làm sủi cảo!
So với hai chuyện này, ba gã đàn ông ấy tính là gì, nếu bởi vì ba người bọn họ khiến bọn họ bớt phần thịt heo, đây thật đúng là nhặt hạt vừng mè đánh mất quả dưa, mọi người xem náo nhiệt đều vây tới bên bàn thịt, đội trưởng cũng nhanh chóng đi qua tổ chức chia thịt.
Chú ba Diệp cũng không sốt ruột, anh đã đưa cho đội trưởng hai con dê, dù cho đội trưởng thiếu nhà ai cũng không thể thiếu của nhà anh, anh không chen chúc trong đám người, lại đi về phía ba gã đàn ông rời đi.
Chú ba Diệp vươn hai cánh tay câu vai hai người đàn ông, ánh mắt nhìn chằm chằm người thứ ba, bên trong tươi cười cất giấu một luồng sát khí thản nhiên: "Mấy ngày không gặp ba người, lá gan lớn lên nhỉ?"
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, gã đàn ông đó chỉ cảm thấy máu cả người đều lạnh, giống như lại nhớ tới ngày trước bị chú ba Diệp đặt ở trên mặt đất đánh ba bốn ngày cũng không xuống giường được, tươi cười đều cứng ngắc, trong lòng vô cùng hối hận sao anh ta trong lúc nhất thời bị ma quỷ ám tìm chú ba Diệp gây phiền phức chứ.
"Anh ba, anh ba, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Chú ba Diệp cười ba tiếng: "Tôi cũng biết là hiểu lầm mà, chúng ta là ai với ai, gì? Đại Hổ anh nói tặng con gà phơi gió treo dưới mái hiên nhà các anh bồi bổ thân thể à? Không được không được, sao có thể được chứ, đó không phải vợ của anh giữ cho nhà mẹ đẻ à, gì? Không cần phải quan tâm đám đàn bà đó á? Vậy được, anh đã chân thành như vậy thì tôi cũng không nói nữa, buổi chiều tôi sẽ đi lấy thịt… cái gì? Mao Lục anh nói cho tôi tám quả trứng sao? Hai anh em chúng ta khách sáo gì chứ, bốn là được rồi, vừa khéo nhà chúng tôi mỗi người một quả…"