Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm

Chương 32:

Chương 32:




Chú ba Diệp chắc chắn sẽ không lấy ra chiêu đãi cả nhà, nếu anh thực sự có suy nghĩ này, Tôn Chiêu Đệ dám chặt đầu mình xuống làm quả banh cho nhà mình đá.

Tôn Chiêu Đệ vô cùng hâm mộ.

Người trong thôn đều nói chú ba Diệp đần độn, là kẻ không đứng đắn, không có sở trường nào, nhưng chú ba Diệp lại có bản lĩnh có thể lấy được đồ từ trong tay cha mẹ, thậm chí có thể để vợ con sống cuộc sống tốt đẹp, người đàn ông cô ta gả ngược lại có danh tiếng rất tốt, người ta đều nói anh ta thành thật, nhưng vậy thì có ích lợi gì chứ? Quanh năm suốt tháng ngay cả một bộ đồ mới cũng không mặc, muốn buông thả ăn một bữa thịt cũng không làm được.

Mùi sủi cảo và mùi thịt không có cách nào so sánh được, đứa nhỏ của nhà anh cả anh hai vốn đang ném tuyết trên đường, lúc này cũng đều dừng bước, đứng ở bên kia dùng sức hít mũi, thấy Tôn Chiêu Đệ ngồi ở cửa, đứa con được cưng chiều nhất nhà chú hai Diệp chạy qua, vẻ mặt chờ mong.

"Mẹ, đây là đồ ăn buổi tối nhà chúng sẽ ăn hả? Thơm quá!"

Vừa nói cậu ta vừa nuốt hai ngụm nước miếng, liếc mắt nhìn phòng bếp bên kia, lại tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm Tôn Chiêu Đệ.

Nhìn thấy con trai, Tôn Chiêu Đệ chỉ cảm thấy lòng mềm mại, đứa con trai quý báu này là cội nguồn sự sống của cô ta, cô ta hận không thể đưa thứ tốt nhất trên thế giới cho con cô ta, nhưng hết cách rồi, ai bảo Tôn Chiêu Đệ cô ta là người bình thường, gả cho người chồng cũng là một người không có tiền đồ, cô ta chỉ có thể thở dài, chỉ về hướng nhà chú ba.

"Đừng nhìn nữa, là của nhà chú ba con."

Sắc mặt Truyền Căn lập tức khó coi, cậu ta cũng biết, nếu là của nhà chú ba, vậy cậu ta đừng nghĩ được chia một chén canh, nhiều nhất cũng chỉ hỏi thử mùi vị, người chú ba đó của cậu ta tuyệt đối sẽ không cho cậu ta ăn một miếng.

Có thể ngửi nhưng không thể ăn, tâm trạng Truyền Căn khỏi phải nói tồi tệ cỡ nào, cho dù vẫn có sủi cảo cũng không có thể làm cho cậu ta vui vẻ bao nhiêu, trẻ con cũng biết tính toán. Buổi chiều cậu ta nhìn thấy bà Diệp làm nhân sủi cảo, tròn hai bắp cải trắng, chỉ một tí thịt như thế, căn bản không có bao nhiêu vị thịt, cho dù cậu ta không biết rốt cuộc mùi thịt gì bay ra từ trong nhà bếp, cậu ta cũng dám khẳng định tuyệt đối ngon hơn sủi cảo buổi tối.

Truyền Căn rất không vui.

Bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi này, trong lời nói của Tôn Chiêu Đệ không ít câu nói xấu chú ba Diệp, Truyền Căn nghe không ít, hơn nữa vợ chồng chú ba Diệp làm việc vốn đã kì ba, ấn tượng của cậu ta về người chú này của mình cực kỳ tệ, tưởng tượng buổi tối nhà chú ba Diệp có thể ăn một miệng đầy thịt, cậu ta đã rất bất bình.

Trong lòng không vui, ngay cả ném tuyết cũng không còn thú vị, nhìn cặp chị em song sinh ngồi trên mặt đất hít cái mũi, Truyền Căn vui sướng khi người gặp họa đả kích các cô: "Đừng nghĩ nữa, không có phần của chúng ta đâu, là của nhà chú ba."

Ngược lại Khổ Cúc và Hoàng Hoa không có lộ ra vẻ mặt nuối tiếc gì, chỉ à một tiếng rồi tiếp tục chơi.

Tôn Chiêu Đệ không thích con gái, cho tới bây giờ không hề để tâm đến hai đứa con gái của mình, từ rất nhỏ hai cô bé đã hiểu các cô bé không được chào đón trong căn nhà này, nên ngay từ đầu đã không sinh ra quá nhiều chờ mong với thức ăn ngon trong phòng bếp, cảm thấy có ăn được thịt hay không cũng không thấy quá đáng tiếc.

Truyền Căn cảm thấy thật tẻ nhạt.

Không nghĩ tới hai cô em gái của cậu ta vậy mà cũng không cảm thấy đáng tiếc chút nào, giống như cũng chỉ có một mình cậu ta thèm ăn, nghĩ đến đây, Truyền Căn chuẩn bị dẫn các em gái đùa giỡn chú ba Diệp.

Đôi mắt cậu ta trông mong, nhìn thấy chú ba Diệp bưng bát đĩa vào phòng, nhanh chóng nói với hai em gái: "Đi! Chúng ta đi qua bên chú ba thím ba giúp đỡ!"

Hai người làm em gái chưa bao giờ dám không nghe lời anh trai, vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, chuẩn bị đi theo Truyền Căn.

Tôn Chiêu Đệ ở trong sân, vừa nhìn đã biết Truyền Căn rốt cuộc muốn làm gì, sợ cậu ta chạy xa lát nữa không giành được sủi cảo, cũng sợ cậu ta bị chú ba Diệp đánh, vội căng cổ họng gọi Truyền Căn trở về: "Truyền Căn! Con lại đây cho mẹ! Để chúng nó tự đi đi."

Về phần hai đứa con gái, ở trong mắt cô ta giống như không tồn tại, không bằng nói Tôn Chiêu Đệ ước gì hai đứa con gái này chạy thật xa, bớt giành sủi cảo với cục cưng Truyền Căn của cô ta.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch