Diệp Hoàng Hoa rất dao động với đề nghị này, nhưng cô bé vẫn vẫn cảm thấy không tốt lắm, tư tưởng trọng nam khinh nữ ảnh hưởng vẫn rất lớn, cô bé nuốt ngụm nước miếng, nghiêm túc lắc đầu: "Mẹ nói, những thứ tốt đều là cho anh trai, con gái như chúng ta, tùy tiện nuôi là được rồi."
"Nhưng mà, nhưng mà chị gái ở nhà chú ba có thể ăn thịt, còn có thím ba, cả ngày mẹ nói nếu cha chúng ta có thể đối xử tốt bằng một nửa chú ba thím ba, cô bé cũng không đến mức tức giận suốt ngày, dựa vào cái gì đều là con gái, chị gái ở nhà chú ba có thể ăn, chúng ta thì không có thể ăn chứ?"
Khổ Cúc không rõ, vì sao đều là mẹ, thái độ đối với con gái có thể kém nhau nhiều như vậy, tuy rằng tất cả mọi người nói gia đình chú ba thím ba là đồ khốn, cô bé lại rất hâm mộ Diệp Mễ, so với bị người ta mắng hai tiếng đồ khốn và có thể luôn được ăn đồ ngon, cô bé cảm thấy cái sau tốt hơn.
Diệp Hoàng Hoa cũng không nói rõ, cô bé chà chân: "Mẹ nói gia đình chú ba thím ba đều là lưu manh, nếu chị học theo lưu manh, chị cũng đừng gọi em là em gái!"
"Được được được, chị không nói nữa, nhưng mà… Em gái, em xem, chú ba cho chúng ta nhiều thịt như vậy, chúng ta chỉ lén ăn hai miếng nhỏ nhất, đưa cái khác cho anh ăn, mẹ hẳn cũng không nhìn ra được đâu nhỉ? Em xem, nhiều như vậy."
Thật ra đồ chú ba Diệp cho các cô không nhiều lắm, nhưng ở trong mắt hai đứa nhỏ chưa từng thấy thịt, đã xem như rất nhiều.
Cái này…
Nhìn cổ gà và một đống thịt vụn trong tay, Diệp Hoàng Hoa nuốt nước miếng, thở dài một tiếng: "Chỉ có thể mỗi người ăn một miếng nhỏ nhất."
"Ừ được!"
Hai người lần lượt vươn tay cầm lấy miếng da lợn nhỏ nhất ít nhất, đặt ở trong miệng nhấm nháp, cũng không dám nhai, sợ vừa nhai lập tức nhai nát hết, không nếm được vị thịt, mùi thịt tươi chậm rãi lan tràn ở trong miệng, hai đứa nhỏ cứ nhấm nháp đến khi hoàn toàn không còn hương vị, mới hết sức quý trọng dùng sức nhai nát nuốt xuống.
Khổ Cúc liếm môi: "Thịt ăn ngon thật."
"Vâng." Diệp Hoàng Hoa tiếc nuối liếm môi, sợ mình và chị gái không chịu được sự hấp dẫn, vội vàng chạy về phía nhà chính.
"Đã nói chỉ ăn một miếng, phải đưa cho mẹ."
Khổ Cúc cũng không có ý tiếp tục ăn nữa, hai người một trước một sau vào nhà chính, nhanh chóng cầm cổ gà trong tay đặt vào trong đĩa trước mặt Tôn Chiêu Đệ: "Mẹ, chú ba thím ba cho."
Tôn Chiêu Đệ ngàn lần không nghĩ tới hai đứa con gái của cô ta thế nhưng có thể lấy được đồ ăn từ trong tay chú ba Diệp, cũng không có ý khen hai đứa con gái, vội vàng bưng đĩa tới trước mặt Diệp Hòa Bình và Truyền Căn: "Mau ăn đi."
Diệp Hòa Bình là một người đàn ông thành thật, dù thế nào cũng không làm được chuyện ăn mảnh trước mặt cha mẹ, Truyền Căn vừa mới duỗi đũa, anh ta đã bưng đĩa tới trước mặt ông Diệp bà Diệp: "Cha, mẹ, hai người ăn đi."
Sắc mặt Tôn Chiêu Đệ nháy mắt xụ xuống.
Sắc mặt Truyền Căn cũng khó coi.
Diệp Hòa Bình coi như không thấy, nếu anh ta làm bộ như không thấy, ông Diệp và bà Diệp cũng không thể làm bộ như không phát hiện, năm mới, bà Diệp cũng không hi vọng cả nhà cãi nhau, bèn bưng đĩa thịt gà vụn tới trước mặt Truyền Căn, vẻ mặt ôn hoà:
"Nếu là tâm ý của vợ chồng thằng ba, đương nhiên là phải cho bọn nhỏ ăn, Truyền Căn, Mao Đản, Đại Qua, Tiểu Mạch, Khổ Cúc, Hoàng Hoa, đám nhóc các cháu chia nhau ăn đi."
Mao Đản và Đại Qua lập tức hoan hô giành lấy hai miếng to nhất ở trong đĩa, đặt vào trong chén của em gái bọn họ Tiểu Mạch: "Em gái, em ăn đi, ăn xong rồi anh dẫn em đi đắp người tuyết."
Trẻ con đều có bản năng xu lợi tị hại, Lưu Hồng Anh và Diệp Tổ Quốc thích con gái, Mao Đản và Đại Qua chỉ biết đối xử tốt với Tiểu Mạch. Tôn Chiêu Đệ và Diệp Hòa Bình thích con trai, Truyền Căn chỉ biết mình có thể ra sức nổi giận với hai em gái.
Nhìn thấy hai miếng thịt lớn nhất bị anh em họ giành đi, sắc mặt Truyền Căn vốn đã không dễ nhìn lập tức càng khó nhìn, chỉ có thể vội vàng giành lấy hai miếng nhỏ một chút, vừa ăn vừa ý bảo hai người em gái giành thịt cho mình, thế nhưng Khổ Cúc và Hoàng Hoa làm sao có thể là đối thủ của hai cậu nhóc, Truyền Căn vốn không ăn được mấy miếng thịt, trong nháy mắt một đĩa nhỏ đã sạch bong.
Tôn Chiêu Đệ thương con trai, nhìn thấy Truyền Căn không ăn được mấy miệng, bèn thuận tay nhét đĩa không vào trong lòng Diệp Hoàng Hoa: "Lại đi tìm chú ba tụi bây xin một ít đi."