Cô bé không nghĩ tới ăn vụng mà Tôn Chiêu Đệ nói là ý này, còn tưởng rằng cô bé với Khổ Cúc ăn vụng miếng thịt đó bị phát hiện, ánh mắt lập tức né tránh, tay chân chột dạ cũng không biết nên để làm sao, lại càng không dám nhìn về phía Tôn Chiêu Đệ, người ở đây làm sao còn không hiểu.
Truyền Căn nhảy thẳng lên ghế muốn đánh cô bé, Diệp Hoàng Hoa hoang mang rối loạn lui về phía sau một bước, gót chân vừa lúc dụng phải cánh cửa, bỗng chốc mất đi cân bằng ngã về sau, đầu đập trên mặt đất.
Tôn Chiêu Đệ trợn mắt xem thường: "Truyền Căn, kéo em gái con lên, mẹ hỏi thử xem rốt cuộc vì sao nó phải ăn vụng, chúng ta thiếu đồ ăn của nó hay là bớt của nó? Giống như quỷ chết đói đầu thai vậy."
Truyền Căn lập tức chuẩn bị kéo Diệp Hoàng Hoa lên, nào biết Diệp Hoàng Hoa đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, hai mắt ngơ ngác, giống như đang nhìn Truyền Căn, lại giống như không nhìn gì, Truyền Căn kêu vài tiếng cũng không có phản ứng, biểu cảm vô cùng mờ mịt.
Bà Diệp bỗng chốc có hơi đau đầu:
"Tám phần là đụng đầu, bị choáng váng, đây cũng không phải bệnh vặt gì, phải vào thành phố khám bác sĩ!"
Năm mới tìm bác sĩ, phi, vừa tốn tiền vừa xui xẻo.
Bà Diệp lại càng không thích nhà chú hai.
Tưởng tượng đến phải tốn số tiền đó, bà Diệp không khỏi bắt đầu trách tội Tôn Chiêu Đệ.
Cô nói xem, không phải đứa nhỏ chỉ ăn vụng hai miếng thịt thôi sao, đến mức đó à?
Bà cũng trách Diệp Hoàng Hoa.
Thật sự là đứa vô phúc, ăn miếng thịt thôi đã ngu ra, cái tên này thật đúng là đặt không sai mà.
*
Vừa nghe phải đi thành phố tìm bác sĩ, Tôn Chiêu Đệ lập tức đau lòng: "Tám phần là dọa thôi, lát nữa là ổn. Mẹ, chút việc nhỏ ấy không cần làm phiền trong đội đâu, xem kỹ lại nói."
Cô ta đi qua gọi tên con gái: "Hoàng Hoa? Hoàng Hoa?"
Gọi vài tiếng, Diệp Hoàng Hoa mới có phản ứng, cô bé không quá tự nhiên cười cười: "Con, con không sao."
Tôn Chiêu Đệ vốn cũng không có ý dẫn cô bé vào trong thành phố khám bệnh, đương nhiên cũng sẽ không để ý sắc mặt có vài phần mất tự nhiên của cô bé, nhìn thấy cô bé đáp lời, ngay lập tức hài lòng, còn không quên cuối cùng dạy dỗ đứa nhỏ hai câu.
"Không sao vậy là tốt rồi cứ ăn cơm đi, lần sau không thể ăn vụng thịt gà, phải chừa lại cho anh trai biết không?"
"Dạ." Diệp Hoàng Hoa hoảng hốt trả lời.
Bà Diệp vẫn cảm thấy không quá thỏa đáng, tốt nhất là lên thị trấn tìm bác sĩ khám xem, nhưng người ta làm cha mẹ cũng không quản, một bà cụ như bà nói ra chắc chắn sẽ bị người ta ghét bỏ, bà Diệp cũng không nói nữa.
Diệp Hoàng Hoa ngồi ở bên cạnh Tôn Chiêu Đệ ăn sủi cảo, trong đầu hỗn loạn, trong chốc lát hiện lên cảnh bị chú ba và chị họ ép gả cho tên què họ Vương, trong chốc lát lại hiện lên cảnh cô ta giãy giụa ở trong dòng sông.
Thật ra cô ta cũng không có kiên cường như vậy, ngay khi nhảy sông nháy mắt cô ta đã hối hận, còn sống luôn tốt hơn đã chết, chỉ cần còn sống luôn có thể gặp được cuộc sống tốt đẹp, trong lòng cô ta kêu lên một tiếng hối hận. Vốn tưởng rằng cô ta mở mắt ra chắc chắn đang ở âm tào địa phủ, không nghĩ tới xuất hiện ở trước mắt là khuôn mặt còn nhỏ tuổi của anh trai nhà mình.
Diệp Hoàng Hoa là cô gái sinh ra và lớn lên ở nơi này, không có trí tưởng tượng phong phú như người hiện đại, không có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ như Diệp Ngư, cô ta chỉ tưởng là ảo cảnh trước khi chết, nhìn thấy cha mẹ, anh trai chị gái trước mặt, nước mắt Diệp Hoàng Hoa sắp chảy ra.
Đều do Diệp Ngư.
Ai bảo cô nhất dịnh phải giành người đàn ông của cô ta?
Nếu không phải Diệp Ngư, cô ta cần gì phải gả cho tên què họ Vương, luẩn quẩn trong lòng đi tìm cái chết?
Diệp Hoàng Hoa càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Diệp Ngư dựa vào cái gì giành đàn ông với cô ta?
Rõ ràng là cô ta thích trước, người thanh niên trí thức mới mười hai tuổi đã xuống nông thôn đó, vẫn luôn làm việc trong đội sản xuất khác, mấy năm trước mới được chuyển đến thôn Đại Liễu Thụ, hồi còn nhỏ cô ta đã thích diện mạo anh tuấn có khí chất hoàn toàn khác với những tên đàn ông trong thôn của anh, dựa vào cái gì Diệp Ngư lại giành với cô ta?
Diệp Ngư đã có nhiều người thích như vậy, tùy tiện chọn một người trong đám đàn ông đó không thể sao? Hà cớ gì phải giành với cô ta? Chú ba và chị họ cũng vậy, cô ta nói bậy Diệp Ngư hai câu, nhưng vậy thì có thể tạo ra ảnh hưởng gì? Diệp Ngư rốt cuộc tính tình thế nào, trong thôn đã sớm truyền khắp nơi, cô ta có nói hay không cũng vậy thôi, dựa vào cái gì gả cô ta cho tên què họ Vương?
Cha mẹ cô ta cũng thế, từ nhỏ đến lớn đều thiên vị anh trai thì thôi đi, dù sao anh trai là con trai duy nhất trong nhà, có thể tiếp tục sinh con trai cho gia đình, nhưng có thiên vị thế nào đi nữa, cũng không nên chỉ vì hai trăm đồng bán cô ta cho tên què họ Vương!