Nếu không phải Diệp Ngư, làm sao cô ta cũng không thể bị gả cho một tên què, cũng không thể mất đi tính mạng, cô ta bị Diệp Ngư hại thảm như vậy, đương nhiên nên trả thù, cô ta cũng không phải muốn Diệp Ngư một mạng đền một mạng, chỉ là muốn cô bị hủy mặt mà thôi, không quá đáng.
Chỉ cần không còn Diệp Ngư, người kia sẽ không nhìn trúng những người khác nữa, cô ta có thể để người kia hiểu tâm tư của cô ta, trở thành vợ của người kia…
Đúng, chính là như vậy, cô ta không có sai, đều là cả nhà chú ba có lỗi với cô ta, cô ta chỉ muốn trả thù nho nhỏ để mình sống tốt hơn mà thôi, cô ta không có sai!
Lặp đi lặp lại nói như thế với mình ở trong lòng, sự bất an trong lòng Diệp Hoàng Hoa càng ngày càng ít, cuối cùng biến mất ở một góc không biết nào đó.
Tới bệnh viện huyện rồi.
*
Bác sĩ ở bệnh viện huyện là một thanh niên, kiểm tra cho Diệp Hoàng Hoa ba lần, vẫn không kiểm tra ra vấn đề gì, cũng chỉ có thể lấy chuyện dinh dưỡng của Diệp Hoàng Hoa không đủ để nói.
"Đứa nhỏ này không đủ dinh dưỡng, sau khi trở về ăn nhiều trứng gà thịt thà bồi bổ một chút, tốt nhất một ngày có thể ăn hai quả, chăm mười ngày nửa tháng thì không có việc gì nữa."
Tôn Chiêu Đệ và Diệp Hòa Bình không hiểu y học, bèn bắt chước theo trở về nói với bà Diệp, tuy rằng bà Diệp không quá tình nguyện, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Bà còn đặc biệt bỏ nhiều thêm một quả trứng gà cho Diệp Hoàng Hoa, sáng chiều tối mỗi buổi một quả, cố gắng sớm bồi bổ "dinh dưỡng" gì đó của cháu gái, giảm bớt hở tí đã phát bệnh ồn ào lên, rất dọa người.
Diệp Hoàng Hoa cầm trứng gà, lại càng cảm thấy uất ức thay bản thân đời trước.
Nhìn xem, cả ngày bà cụ nói không có tiền không có tiền, trứng gà nói lấy là lấy ngay, một ngày ba bữa, một tháng chính là chín mươi quả, cầm bán lấy tiền cũng có thể bán không ít, nói cho cô ta ăn thì cho cô ta ăn, cũng không có do dự chút nào, trong gia đình này có thể không có tiền sao?
Nhất định là đều trợ cấp cho gia đình nhà chú ba không nên thân kia!
Cô ta đã nói mà vì sao đều làm công việc giống nhau, thậm chí gia đình nhà chú ba còn làm ít hơn nhà cô ta, dựa vào cái gì ăn ngon hơn nhà các cô chứ, nhất là Diệp Ngư, quần áo bằng sợi tổng hợp đã có năm sáu cái, thì ra đều là nhận được như vậy!
Cô ta đã nói mà vì sao cả nhà các cô vất vả cực nhọc làm việc từ sáng sớm tới tối đen, cũng không dám lười biếng chút nào, kết quả quanh năm suốt tháng còn kiếm không được bao nhiêu tiền, phần lợi đều bổ sung cho gia đình chú ba thím ba! Nếu không phải bà cụ thiên vị, chỉ dựa vào gia đình cô ta liều mạng ra sức, cha mẹ cô ta như thế nào cũng không đến mức bởi vì hai trăm đồng lễ hỏi đã tùy tiện gả cô ta cho người khác!
Cả gia đình của chú ba thím ba kia, đều nợ Diệp Hoàng Hoa cô ta, cho nên cô ta hủy mặt Diệp Ngư, không có gì xấu.
Làm sao mới có thể hủy mặt Diệp Ngư đây?
Ngược lại có rất nhiều cách.
Thật ra Diệp Hoàng Hoa chẳng thông minh lắm, nhưng trong đầu cô ta lại chứa đủ loại cách nghe được học được từ các cô gái cô vợ ở đời trước, tìm một cái có thể sử dụng từ trong đó vẫn khá đơn giản.
Chỉ riêng hủy mặt Diệp Ngư, cô ta có thể nghĩ ra được hơn mười cách.
Nhưng cô ta không tìm thấy cơ hội thích hợp.
Mạnh Phỉ ôm Diệp Ngư ở trong phòng cả ngày, cũng không để con gái rời khỏi mí mắt mình dù chỉ một chút, cho dù cô ấy có việc phải rời khỏi Diệp Ngư một lát, cũng sẽ giao Diệp Ngư cho chú ba Diệp hoặc là Diệp Mễ, muốn hủy dung mạo của Diệp Ngư dưới mí mắt cả nhà này, có hơi khó khăn.
Hơn nữa, cho dù cô ta tránh né được gia đình này, nhà họ Diệp có tổng cộng bao nhiêu người, lỡ như khi cô ta ra tay bị những người khác thấy thì sao?
Diệp Hoàng Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách tốt nhất vẫn phải ở riêng trước.
Chỉ có ở riêng, các gia đình đều dọn ra ở ngoài, cô ta mới có thể tìm được cơ hội ra tay, mới có thể lợi dụng những chuyện biết được sau này lén tích gom ít của cải cho bản thân. Mới có thể sống một cuộc sống bữa nào cũng có thịt ăn, mới có thể mua xà bông thơm kem bảo vệ da gì đó mà người thành phố mới có, sửa soạn bản thân cực kỳ xinh đẹp.
Chú ba bên kia, trong lòng cô ta thật sự vẫn hơi kinh sợ, cũng chỉ có thể xuống tay từ gia đình mình và gia đình bác cả trước, chỉ cần hai gia đình này ở riêng, cả nhà chú ba đó căn bản không làm nên trò trống gì.