Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Tức Phụ Vai Ác Văn Quân Hôn

Chương 21: Sự nổi giận của Cẩu Tử

Chương 21: Sự nổi giận của Cẩu Tử




Thấy cô trở về nâng mắt nhìn một chút, ánh mắt đảo trên mặt cô một vòng cuối cùng nhìn xuống bên miệng dính tro đen, tay cầm bút hơi ngưng lại cuối cùng vẫn cúi đầu tiếp tục viết.

Khổng Yên cảm thấy không hiểu được ánh mắt của anh ta, cũng không để ý, uốn éo thân mình cũng ngồi xuống bên cạnh anh.

Cũng không ngủ được, dù sao mỗi ngày buổi chiều đều có thời gian cho cô ngủ gật.

Liền nhìn chằm chằm anh ta!

Nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi buổi chiều của anh ta cô liền cảm thấy vui sướng!

Từ trong túi áo, cô lấy ra đậu nành ngày hôm qua còn dư, bỏ vào miệng nhai nhai.

Sau đó còn rất không biết xấu hổ, dựa sát vào, chỉ cần anh viết một chữ, lập tức bày ra vẻ ghét bỏ, sợ ngôn ngữ biểu đạt không ra được cảm giác này, cô còn cố ý khoa trương lắc lắc đầu, thỉnh thoảng còn thở dài một hơi, dùng ánh mắt " Thế nào lại xấu như vậy" để nhìn anh.

Rất biết kéo thù hận!

Tống Thanh Phong thái dương nổi gân xanh, cuối cùng tay đang viết chữ dần dần nắm thành quả đấm.

Khổng Yên thấy thế, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Cẩu tử lại nổi giận rồi!

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình như vậy hơi hèn!

Có chút không phục!

Đôi mắt đảo đảo, đứng dậy chạy đến cái rương của cô cầm giấy viết thư và bút, đây là cô dùng để viết thư nhà.

Bút là bút máy, là năm nguyên thân lên cấp 3 đua đòi với người ta, cha mẹ cũng không còn cách nào khác đành phải mua cho cô, giá hơn 80 đồng cơ!

Ngồi xuống chỗ ban đầu, cô mười phần khoe khoang bỏ lên bàn, vì để cho anh thấy rõ, cố ý đặt tương đối gần, sau đó chậm rãi rót mực nước, nhìn anh một cái, thấy anh vẫn không có phản ứng gì.

Tiểu tử này, trong lòng không biết hâm mộ thế nào đâu!

Đem giấy viết thư vuốt vuốt, cô cầm bút máy bắt đầu viết chữ, vừa lải nhải với anh ta vừa viết: " Ai nha nha, lâu lắm rồi mới viết chữ, lâu không viết, sao chữ lại xấu đi như vậy ta?"

Cô từ nhỏ đã bị mẹ ép đi học phụ đạo, học vẽ tranh, học đàn dương cầm, học khiêu vũ, còn học cả thư pháp, cái khác không nó, tự luyện chữ cũng khá ổn, bởi vì cô phát hiện mỗi lần dự thi chỉ cần viết chữ đẹp chút, chẳng sợ cùng bạn cùng bàn đáp án không khác nhau lắm, điểm của cô lúc nào cũng cao hơn một chút. Cho nên ở phương diện này, cô rất nghiêm túc bỏ thêm chút công phu.

Cô lúc trước học là thư pháp Triệu Mạnh Phủ, nét bút mảnh và tỉ mỉ, nét chữ mạnh mẽ, đơn giản, trang nhã lại cao thượng, xinh đẹp tuyệt trần. Tuy không thành danh, nhưng so với người bình thường thì chữ cô viết cũng đẹp hơn rất nhiều.

Cô mười phần vênh váo đem giấy viết thư thổi thổi, sau đó rướn cổ nhìn anh ta một cái, hận không thể hếch lỗ mũi lên trời.

Tống Thanh Phong tất nhiên biết cô là cố ý chọc giận mình, trong lòng có lửa giận mà không phát ra được, đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi lại giường.

Khổng Yên còn đang nghi hoặc nhìn xem anh ta làm gì?

Liền thấy anh ta vén nệm bên trong lên, đem khoai lang cô giấu trộm lộ hết ra, gồm cả một bó to đậu phộng mấy hôm trước cô vụng trộm cất giấu.

Cô sợ tới mức mãnh liệt đi lại ngăn cản anh.

Thấy anh đen mặt nhìn qua, cô đành phải căng da mặt lấy lòng nói: " Sao lại tức giận đến thế, tôi chỉ đùa với anh chút thôi!"

Mẹ nó, sao anh ta lại phát hiện ra được?

" Tôi không phá nữa, anh nhanh đi luyện chữ đi, thật ra anh viết chữ nhìn cũng rất đẹp, rất có nét riêng!"

Nhìn mặt anh ta, cô trái lương tâm ca ngợi.

Tống Thanh Phong thản nhiên nhìn cô, không muốn cùng người như cô so đo nữa, trực tiếp bước qua cô đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch