"Chúng ta tự mình viết thư gửi cho cô, nói cho cô về tình hình của ông nội... A Ninh, anh viết đi, em đọc cho."
Từ Hương Quyên đúng là người của hành động. Vừa hay, cô định viết thư cho anh cả luôn thể.
Trước kia bố mẹ cô không biết chữ, thư đều là cô viết. Đời trước cô cũng chưa từng để A Ninh nhà mình giúp cô viết thư. Chữ viết bút máy của A Ninh nhà cô đẹp đến mức nào, không thể phí hoài tài năng chữ đẹp ấy được phải không?
Chữ viết của chồng cô không giống cô, kiểu thuận tay là được. Chu Trình Ninh dù sao cũng là người có quy củ, nét phẩy, nét mác đều theo chuẩn, nét chữ rõ ràng, tư thế cầm bút cũng đoan chính. Từ Hương Quyên vừa đọc vừa không ngớt lời khen ngợi.
Cây bút máy này đã dùng mấy năm, lớp sơn cũng đã bong tróc, nhưng A Ninh vẫn rất quý trọng nó. Từ Hương Quyên thầm nghĩ, đợi trong nhà dư dả hơn chút, sẽ mua cho anh một cây mới.
Chu Trình Ninh không viết theo đúng lời Từ Hương Quyên đọc, nhưng ý tứ thì không sai lệch mấy, anh chỉ trau chuốt lại câu từ một chút thôi. "Quyên, viết như vậy liệu có ổn không?"
"Sao lại không ổn? Không viết thế này cô sẽ không tin đâu. Em bảo cô gửi đồ cho chúng ta thì có vấn đề gì chứ? Chúng ta cũng đâu có nuốt đồ của ông nội. Bố mẹ anh muốn làm loạn thì cứ tìm em đây, em còn sợ họ chắc? Hơn nữa, dựa theo thói quen của bố mẹ anh và mấy đứa em anh, dù đồ vật đến tay ông nội thì cũng sẽ bị bọn họ cướp mất thôi phải không?"
Ý trong thư của Từ Hương Quyên là bố mẹ Chu Trình Ninh, tức bố mẹ chồng cô, đối xử với người già không tốt. Cuộc sống của ông cụ nghèo khó đến mức không thể dùng vài dòng chữ để hình dung, mà đó là sự đơn sơ đến cùng cực.
Cô bảo cô ấy lần sau gửi đồ thì chia làm hai phần: một phần gửi về nhà cô, một phần gửi về bên ông nội.
Phần gửi về cho ông nội chắc chắn sẽ bị bố mẹ chồng cô tham lam chiếm đoạt, nhưng ít ra cũng phải cho bố mẹ chồng cô thấy đồ vật bị thiếu hụt và đọc được thư của cô, để họ biết rằng cô biết họ đối xử không tốt với bố chồng, và nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ không gửi nữa.
Trong thư, Từ Hương Quyên cũng hướng dẫn cô cách viết thư hồi âm.
"Cô có thể sẽ không tin chúng ta chứ? Cho rằng chúng ta cũng đang lừa đồ của cô ấy ư?"
Từ Hương Quyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nghĩ thông suốt: "Chúng ta gửi một ít đồ qua, như nấm khô, tương ớt... đều có thể gửi. Điều này sẽ khiến cô tin hơn, cho dù cô ấy không tin chúng ta cũng chẳng tổn thất gì."
Cô không biết bình thường cô gửi những gì về, nhưng nghĩ lại, nếu đồ vật nhiều hơn thì cô cũng phải tính toán một chút cho đáng công, bằng không thì thiệt thòi chết. Cước phí gửi thư cũng mất tiền, làm tương ớt, nấm khô cũng không phải tự nhiên mà có. Trong thư, cô cũng hàm súc nhắc đến việc dẫn cô con gái ba tuổi cùng thằng bé hai tháng tuổi đến thăm thái gia gia, hy vọng cô ấy có thể hiểu.
Anh cả nhà cô đương nhiên cũng phải gửi. Sau này không chỉ gửi cho anh cả, mà còn gửi cho chị hai và anh ba nữa, ai cũng có phần.
Vừa hay thời tiết mát mẻ, đồ vật có thể để được lâu.
Chu Trình Ninh nghe vợ giải thích, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì.
Ông nội đã lớn tuổi, đời này cũng chưa từng được sống những ngày tháng tốt đẹp. Điều kiện nhà họ không tốt, không thể lúc nào cũng chu cấp cho ông nội. Đồ vật cô cho ông nội, tự nhiên phải đến tay ông nội chứ không phải để bố mẹ anh ta cầm lấy mà sống sung sướng.
Từ Hương Quyên vỗ vỗ vai Chu Trình Ninh: "A Ninh đừng nghĩ linh tinh nữa. Trời có sập xuống cũng có em chống đỡ cho anh. Được rồi, đưa bút đây, em viết thư cho anh cả của em."
Hai người họ ngồi trên một chiếc ghế dài. Trong nhà không có bàn viết đàng hoàng, đành dùng chiếc tủ thấp để thay thế.
Cô nghĩ nghĩ, viết thư cho anh cả thì vẫn là cô viết thì tốt hơn. Dù sao trước giờ đều là cô viết, bố mẹ đọc, anh cả cũng quen với chữ của cô rồi. Đột nhiên thay đổi người viết, anh cả cô sẽ nghi ngờ mất.
Mấu chốt là khi cô kết hôn, các anh chị cô cũng về, cô cũng không ít lần nhắc đến A Ninh nhà mình với anh chị.
Từ Hương Quyên dù sao đã lâu không cầm bút, cầm bút lên thì quên mất chữ. Thời này đâu còn đi học, lại có điện thoại, ai còn tự mình viết thư nữa chứ?
Người đàn ông của cô bây giờ vẫn đang làm giáo viên ngữ văn ở trường cấp ba kia mà. Từ Hương Quyên lần đầu tiên cảm thấy tự ti mặc cảm.
Chu Trình Ninh ngược lại không hề cười nhạo vợ, mà rất kiên nhẫn chỉ cho Từ Hương Quyên từng chữ viết thế nào.
Ban đầu Từ Hương Quyên vẫn tự mình cầm bút viết trước, cảm thấy không đúng thì gạch bỏ. Chu Trình Ninh dạy cô cách viết đúng. Sau này cô dứt khoát không viết những chữ không chắc chắn nữa, mà trực tiếp bảo anh viết đúng vào trong sổ, rồi cô chép lại.
Lời tác giả: Nhân dịp mấy ngày cuối của kỳ nghỉ lễ nhỏ, thêm chương~