“Chị tha thứ cho em được không, lần sau em không dám nữa?” Nói xong cô ta bối rối che mặt khóc lóc chạy đi.
Khi mấy thanh niên thấy cô ta chạy đi rồi thì nhao nhao tiến đến trước mặt Phó Lê an ủi cô ấy.
Phó Lê nhìn Phó Đào khóc nhiều đến mức mặt toàn là nước mắt chạy về hướng phía sau núi mà nở một nụ cười dịu dàng.
Ngón tay cô nắm chặt áo bông, ánh mắt mơ hồ, gió lạnh thổi qua bờ sông khiến cô lạnh run cầm cập.
Cô muốn chạy về nhưng đối diện với sự nhiệt tình không biết từ đâu ra của những người này, lại ngại ngùng không dám nói ra.
Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tránh ra, đừng cản trở tôi xiên cá.”
Nghe thấy giọng nói này trái tim Phó Lê nhảy dựng lên, theo bản năng co người lại.
Sao lại có thể gặp được cái tên sao hung thần Lăng Nghị ở đây vậy chứ?
Phó Lê nhớ rõ khi cô ấy bị bệnh nặng, người trong thôn nói Lăng Nghị lại vào cục cảnh sát, nghe đồn là đã phạm tội rất lớn.
Tội rất lớn…là giết người hay phóng hỏa?
Phó Lê run cầm cập, trong lòng cũng run lên, ngước mắt rụt rè đánh giá Lăng Nghị.
Trong thời tiết rét lạnh, Lăng Nghị mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, không có tay áo, lộ ra áo ba lỗ màu trắng bó sát người bên trong, phác họa ra cơ bụng săn chắc, nửa người dưới mặc một chiếc quần màu xanh lá quân đội, ống quần được xắn lên đến đầu gối, cẳng chân đặt dưới nước, tay phải cầm một cây gỗ có đầu nhọn hoắc, cúi đầu rũ mắt nhìn xuống nước dò xét.
Rõ ràng đường sông rộng rãi như vậy, lại cố tình nói bọn họ cản trở anh xiên cá.
Thật là ngang ngược, Phó Lê chửi thầm ở trong lòng, lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông nhìn qua đây.
Anh có đôi mắt rất đẹp, dáng mắt dài lại sắc bén, nhìn giống như con dao.
Đôi mắt đen láy như vậy nhìn người khác từ trên xuống dưới, vừa lạnh nhạt vừa hờ hững, còn có chút u ám.
Liếc mắt một cái nhìn người khác, là có thể làm người ta không nhịn được mà rùng mình.
Trái tim của Phó Lê nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng nhìn sang chỗ khác, nửa cúi đầu xuống.
Quá…quá đáng sợ rồi!!!
Đột nhiên, một giọng nói máy móc phát ra từ trong đầu của Phó Lê: “Lương duyên trời cho của ký chủ đã xuất hiện, mời ký chủ tiến hành trói định.”
“Lăng Nghị, đến từ ao nhà họ Lý, sinh năm 1960, năm nay 22 tuổi, thân cao 189 cm, cân nặng 80 kg, chiều dài 18 cm…”
“Lăng Nghị là lương duyên trời cho của ký chủ, mời trong vòng một ngày cùng Lăng Nghị tiếp xúc da thịt để tiến hành trói định, kích hoạt hệ thống nhân duyên.”
Phó Lê mở to hai mắt, đồng tử hơi co lại ——
Lương duyên trời cho, Lăng Nghị?
Một tiếng “bùm”, chân Phó Lê mềm nhũn hại cô lại một lần nữa ngã xuống nước, con cá lớn trong tay cô vùng vẫy rồi bơi đi.
Lăng Nghị ——
Nếu cô dám đụng vào hắn, chắc sẽ bị đánh chết mất!
Lăng Nghị trơ mắt nhìn Phó Lê bùm một tiếng ngã vào trong nước, theo bản năng muốn nhào qua cứu cô lại không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trên mặt thay đổi, kiên quyết kiềm chế suy nghĩ đứng yên tại chỗ nhìn cô giãy giụa vài cái ở chỗ nước nông, cả người toàn bùn đất bò lên đứng dậy.
Phó Lê né tránh ánh mắt sắc bén như dao của Lăng Nghị, lau bùn dính trên cổ mà khóc không ra nước mắt.
Đây đều là chuyện gì vậy chứ!
Lương duyên trời cho của cô sao có thể là Lăng Nghị, một cái người tính tình nắng mưa thất thường, thủ đoạn độc ác lại còn không nghề không ngỗng.
Lăng Nghị nhìn Phó Lê với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt âm u lướt qua quần áo ướt đẫm của Phó Lê, nhìn chằm chằm vòng eo thon còn không lớn bằng bàn tay hắn một lúc rồi mới hờ hững buông một câu: “Xì, muốn nhảy xuống nước một lần nữa hay gì mà đứng ở đây?”
Ướt nhẹp cả người vậy rồi còn đứng ở bờ sông cho gió lạnh thổi qua, không sợ bị cảm lạnh hay sao?
Nghe vậy Phó Lê vội vàng rùng mình bỏ chạy.
Hắn đáng sợ như vậy, tưởng cô muốn ở đó lắm hay sao?
Ngay khi Phó Lê rời đi, mấy thanh niên bị bỏ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhưng không dám nhìn Lăng Nghị, cả đám đều đuổi theo sau Phó Lê hộ tống cô ấy đi về nhà.
*
Ao nhà họ Lý được xây tựa vào núi, phía trước thôn là một con sông, nhà họ Phó ở phía bên kia của ngọn núi chỗ gần khu rừng, và có một số ngôi nhà xây bằng gạch dưới chân núi.
Quần áo của Phó Lê ướt đẫm, gió bắc thổi qua làm mái tóc ướt dầm dề của cô cứng đờ giống như bị đông thành băng rồi vậy, sắc mặt tái nhớt, màu môi trắng bệch.
Mấy thanh niên to gan cho rằng cô bị Lăng Nghị làm cho sợ hãi, vì vậy bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm của Lăng Nghị, có người mồm miệng kiên quyết nói: “Phó Lê đừng sợ cái tên đó, nếu hắn dám hung dữ với cô…Tôi liền, liền…”
Chàng thanh niên ậm ừ cả nửa ngày cũng chưa nói ra nguyên do được, cười ngây ngô gãi gãi đầu.
Người bên cạnh đẩy đẩy hắn: “Cậu làm được sao? Cậu có dám đánh hắn ta không?”
Mặt chàng thanh niên đỏ bừng lên, vươn cổ giận dỗi đáp lại: “Tôi không dám, cậu có dám không chứ?”
Người nọ bị hỏi đến cũng không nói dám được.
Không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà thật sự là cái tên Lăng Nghị đó trái tính trái nết, khiến người khác không thể đoán trước được.