Bé gái đã thấy rõ người tới, nói: "Chị đừng hoảng, công nhân tới thôi, họ là người bình thường."
Phía trước có công trường, ngoại trừ cấu kết với băng bắt cóc, cửa tiệm của A Quỷ còn phục vụ cho công nhân trên công trường.
Thuyền máy đậu lại, có người hô to: "A Quỷ, ba bao Marlboro, hai chai bia, thêm kẹo cao su thơm miệng."
Lão mập cố vùi đầu xuống đất, chỉ ước gì đào được cái lỗ chui xuống, Tô Lâm Lang cầm súng đã lên nòng, ra hiệu với cô bé: "Đi xem thử đi."
Cô bé nhanh chóng đi lấy thuốc, người kia thì không ngừng đá boong thuyền: "A Quỷ, làm nhanh lên một chút."
"Làm gì nóng thế, muốn đi đầu thai à?" Cô bé mang đồ ra ngoài: "Tổng cộng ba trăm đồng."
Người đó huýt sáo: "A Hà có muốn lấy tiền bo hay không, xít lại gần xíu, kêu anh đi, anh cho bé tiền bo liền."
"Cút!" Cô bé nạt.
Tên đàn ông mặt dày mày dạn: "Dạo này A Hà ngày càng hung dữ, không đáng yêu chút nào."
Một người khác có vẻ phúc hậu hơn: "Mày đùa cợt con bé như thế, lát nữa A Quỷ lại đánh nó bây giờ, nhanh đưa tiền rồi đi nè."
"Nếu là ở Đại Lục thì có khi đến cơm cũng không có mà ăn, còn phải bị PLA bắt đi làm công nhân da đen, Cảng Thành là thiên đường của mấy con nhỏ miền Bắc rồi, tụi nó cũng đồng ý phục vụ chúng ta mà." Người kia đưa tay muốn chạm vào A Hà, nhưng người có vẻ phúc hậu kia đã bất chợt tăng tốc độ thuyền máy, lôi anh ta đi.
...
Mặt đối mặt, Tô Lâm Lang hỏi: "Em tên là A Hà, đi cùng mẹ đến Cảng Thành, vậy mẹ em đâu?"
Trong số những cô gái Đại Lục tới Cảng Thành, chỉ có Tô Lâm Lang là trường hợp đặc biệt, may mắn được gả vào nhà giàu có. Còn phần nhiều người khác lại ở tầng lớp bên dưới, khổ sở giãy giụa.
Vẻ mặt A Hà đau buồn: "Lão ta đánh vỡ đầu mẹ em, mẹ ngủ hai ngày liền... rồi qua đời."
"Tại sao không trở về Đại Lục, em thật sự sợ bị PLA bắt đi làm lao công sao?" Tô Lâm Lang hỏi.
PLA là Lực lượng vũ trang nhân dân Đại Lục, ở thập niên 80, mọi người đều đồn rằng PLA cực kỳ vô tình, có thể nổ súng giết người lung tung, có thể tìm bất cứ lý do nào để bắt người khác đi làm lao công ngay trên đường.
Nhưng Tô Lâm Lang lại chính là một thành viên PLA đã giải ngũ, cô biết những thứ đó là nói bừa.
A Hà từ Đại Lục tới, dĩ nhiên cũng biết đó là nói bậy. Thế nhưng cô bé vẫn than thở: "Nhà em quá nghèo, trở về thì đói mất."
Tô Lâm Lang chỉ trong tủ sắt góc tường: "Cái đó cần mật mã không?"
A Hà lắc đầu: "Em biết mật mã nhưng vẫn không dám dùng để bỏ trốn. A Quỷ có quan hệ rộng, ở Đại Lục hay Cảng Thành, chỗ nào lão ta cũng có người quen. Em có chạy trốn vẫn sẽ bị bắt trở lại, đến lúc đó chắc chắn bị đánh thảm hại hơn."
"Em nghĩ lão ta còn có thể sống qua tối nay không?" Tô Lâm Lang nhướng mày.
Ở nông trường, cô lạnh lùng chậm chạp, ở tinh tế, cô là cỗ máy giết người, nhưng khi hai linh hồn dung hợp, cô bắt đầu có tình cảm.
Thấy dáng vẻ của A Hà, cô vừa tức giận vừa khổ sở.
Dù sao A Hà cũng còn nhỏ, cô bé nhẹ giọng nói: "Mẹ em nói giết người phải đền mạng, hôm nay không sao thì sau này cũng phải chịu quả báo."
Lão mập vô cùng đồng ý, vội dập đầu như giã tỏi.
Nắng chiều dần xuống núi, trong khoang thuyền chật hẹp tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối, cộng thêm vị mặn của nước biển, xen lẫn thành một loại mùi khiến người khác muốn nôn mửa, chợt lão mập phụt máu ra từ mông, A Hà nhìn mà muốn ói.
"Chị ơi, chị... không ngửi thấy sao?" Cô bé hỏi.
Dựa vào sự sát phạt quả quyết mà từ lính quèn lên làm Thượng tướng phái nữ, làm sao cô có thể bị mùi hôi thối ảnh hưởng chứ?
Tô Lâm Lang nhẹ nhàng vỗ đầu A Hà, tỏ ý bảo cô bé nhìn lão mập.
Thật ra lão ta vẫn luôn lặng lẽ di chuyển về phía quầy, phía dưới kia có súng, lão ta đang chờ cơ hội cầm súng đánh trả.
Tô Lâm Lang rút con dao ra từ bộ quần áo phương Tây, nhẹ giọng hỏi A Hà: "Em rất yêu mẹ, chắc hẳn rất nhớ bà ấy đúng không?"
A Hà nhìn lão mập sắp cầm được súng trong tay, cô bé yên lặng nghẹn lại, nước mắt rơi lã chã.
Rốt cuộc, cô bé hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên hung ác.
Nắng chiều xuống núi, tay lão mập đã sắp với đến súng, Tô Lâm Lang nắm tay A Hà, hai người cùng nhau giơ dao lên!