Hai tên xã hội đen tiếp tục lái thuyền máy đi về phía trước hai dặm đường, sau khi lên bờ đi thêm một đoạn, A Suy vào một rừng cây, lái ra một chiếc xe hàng nhỏ cà tàng.
Lưu Ba đã hết thuốc mê tỉnh lại, dĩ nhiên cũng đi theo.
Nhìn thấy núi cao đêm tối, càng đi càng sâu, anh ta chảy cả nước mắt nước mũi: "Mợ cả, tôi thật sự xin lỗi mợ, thật sự xin lỗi nhà họ Hạ!"
Tô Lâm Lang ngăn anh ta nói nhảm, hỏi A Suy: "Phải đi thế nào?"
A Suy chỉ về hướng ngược lại: "Con tin ở đường Hà Bội, phải trên núi."
Hứa Thiên Tỉ sợ Tô Lâm Lang không biết đường xã ở Cảng Thành nên giải thích: "Đường Hà Bội ở trên núi Hoa Sen, là một dòng sông trên núi cao. Có một con đường khác nhưng đang sửa, hiện giờ chỉ chỉ có con đường này."
Tô Lâm Lang ngẩng đầu ngắm núi, chỉ có một con đường núi sâu thăm thẳm, dễ thủ khó công, là một nơi giam giữ con tin rất tốt.
Tổng cộng năm người, nhưng buồng xe chỉ có bốn chỗ, vậy nên Hứa Thiên Tỉ muốn cho Lưu Ba ra phía sau ngồi.
Nhưng Tô Lâm Lang lại để cho anh ta vào buồng xe, còn để cho Lưu Ba ngồi ghế phó lái.
Hứa Thiên Tỉ có chút lo lắng: "Chị dâu, không thể tin Lưu Ba được đâu, lỡ như bọn họ cùng một bọn, nửa đường hại chị thì sao?"
Cô là con gái, đi một thân một mình với ba tên côn đồ, một người trong đó còn cầm tay lái, ai biết giữa đường có xảy ra chuyện gì hay không.
Tô Lâm Lang để cho Lưu Ba ngồi ghế phó lái là có lý do của cô.
Cô không nói chuyện đó nữa mà móc chiếc đồng hồ đeo tay của Hạ Phác Đình mà A Hà đưa cho, hỏi Hứa Thiên Tỉ: "Có phải cái đồng hồ này đắt lắm không, giá bán của nó khoảng chừng bao nhiêu tiền?"
Hứa Thiên Tỉ nhìn một cái: "Đây là hàng Patek Philippe, giá vào khoảng một trăm ngàn tiền Pháp."
Tô Lâm Lang vừa mới tới đây nên còn rất lơ mơ về tỷ giá ngoại tệ: "Tiền Pháp và tiền Cảng Thành có tỷ giá bằng nhau không?"
Hứa Thiên Tỉ nhận lấy đồng hồ rồi soi đèn xe nhìn kỹ, cậu ta kinh ngạc: "Đây chính là đồng hồ của anh họ em, ông cho anh ấy đó,. Cái này được đặt làm riêng, 250000 tiền Pháp, đổi sang tiền Cảng Thành là 700 ngàn."
Cậu ta mừng đến chảy nước mắt: "Chị dâu, đồng hồ ở chỗ chị, chúng ta thật sự sắp tìm được anh họ rồi!"
Mặc dù cậu ta vẫn luôn trung thành đi theo sát Tô Lâm Lang, nhưng cậu ta không hề ôm hy vọng cứu người.
Những vụ bắt cóc đã xảy ra liên tục ở Cảng Thành, vẫn chưa có ai cứu được con tin về từ hang ổ.
Đến giờ phút này, thấy được chiếc đồng hồ thuộc về anh họ, cậu ta mới dám tin chắc rằng dưới sự hướng dẫn của chị dâu, cậu ta quả thật có thể cứu được anh họ mình về.
Cậu ta kích động không thể nói nên lời, chỉ dập đầu bụp bụp: "Chị dâu, chị tuyệt vời quá, chị dâu, em cám ơn chị!"
Tô Lâm Lang cũng có ký ức đặc biệt với chiếc đồng hồ này.
...
Nói ra thì, đừng thấy nhà họ Hạ không vừa lòng với đám cưới của cô. Tô Lâm Lang xuất thân quân đội, từng lên làm tướng quân, thứ cô muốn chính là trời rộng sông dài, thoải mái rong chơi, sao lại đồng ý bị hôn nhân trói buộc được?
Chẳng qua là từ khi cô chuyển kiếp tới nay, hai linh hồn đã có một đoạn thời gian dung hợp rất dài trong thân thể. Suốt đoạn thời gian đó, vừa hay cũng là lúc Hạ Phác Đình đến nông trường tìm cô, dẫn cô về Cảng Thành. Lúc đó cô phản ứng chậm chạp, chỉ có thể nói mấy tiếng ừm à chứ không có cách nào để biểu đạt ý kiến thật sự của mình.
Hạ Phác Đình là người rất tốt, vô cùng tốt. Khi đến Đại Lục, anh không quá giỏi tiếng nên vẫn tích cực học tập tiếng phổ thông, thấy người trong nông trường nghèo như vậy, anh còn lột cả đồ tây xuống tặng họ. Anh không phải một cậu ấm mà là một người chính trực ngay thẳng, một công tử nhà giàu có phẩm chất vô cùng tốt đẹp.
Một người đàn ông ưu tú như thế mà lại thành đôi cùng 1 bà cô miền Bắc, dĩ nhiên người nhà họ Hạ sẽ bùng nổ.
Hứa Uyển Tâm thì còn đỡ, mặc dù ngày nào cũng khóc, nhưng bà tin Phật, là cư sĩ tại gia, bà chỉ coi như không nhìn thấy Tô Lâm Lang.
Nhưng mặc dù xuất thân từ nơi trăng gió, nhưng trải qua quá trình không ngừng cố gắng, đạt được thân phận thạc sĩ kinh doanh mà Linda Tôn tủi thân vì không có được.