Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập niên 80: Nuôi Vai Ác

Chương 26: Tới Bằng Thành

Chương 26: Tới Bằng Thành




Bằng Thành.

Khi Cố Nam Sóc đến nơi đã là đêm khuya. Tàu hỏa tốc độ chậm, hoàn cảnh kém, ghế ngồi cứng, nói chúng là trải nghiệm vô cùng không ổn.

Lúc xuống tàu, Cố Nam Sóc đau em, đau lưng, chân tê mỏi, cũng may hắn không mang theo nhiều hành lý, không có gánh nặng gì, chỉ xách theo một cái rương nhỏ tìm tới khách sạn tuy rằng đơn sơ nhưng còn tính là sạch sẽ gần đó vào ở, vừa ngã đầu xuống gối đã ngủ ngay.

Hôm sau hắn tỉnh lại đã là giữa trưa, Cố Nam Sóc vươn vai một cái, đánh răng rửa mặt xong thì đi xuống lầu. Khách sạn có cung cấp đồ ăn, do bà chủ xuống bếp, chỉ việc đưa tiền là được. Cố Nam Sóc mua một suất cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với ông chủ.

Ông chủ là người Bằng Thành, rất hiểu biết về nơi này. Cố Nam Sóc còn mua từ chỗ ông ấy một tấm bản đồ thành phố, đánh dấu lại các khu vực thương nghiệp và nhà xưởng phát triển, rồi bỏ ra một đồng thua xe đạp của đối phương một ngày. Sau khi ăn xong lập tức đạp xe ra ngoài.

Hắn đạp xe không nhanh, vừa đi vừa nhìn, dáng vẻ nhàn nhã, mệt mỏi thì tìm cửa hàng nào đó ngồi nghỉ một lát, gọt ly cà phê uống, lấy notebook ra ghi lại dòng người, quy mô nhà xưởng mà hắn quan sát được.

So với làng chài nhỏ bốn năm về trước, hiện giờ Bằng Thành đã xưa đâu bằng nay, nhưng đối với người tới từ tương lai như Cố Nam Sóc, thì nó vẫn còn kém xa. Thành phố này vẫn chưa trải qua nhiều lần mở rộng, nhiều lần phát triển, bởi vậy diện tích hiện giờ vẫn chưa lớn lắm, dù vừa đi vừa nghỉ, Cố Nam Sóc cũng chỉ mất một ngày đã đi dạo xong một vòng thành phố.

Ngày thứ ba, hắn tới con phố bán đồ ăn, vừa ngồi xuống đã ngồi cả ngày.

Con phố bán đồ ăn này là khu tập trung đông nhà xưởng, gần đó có xưởng quần áo, xưởng giày, xưởng gia cụ… Vân vân, đếm tất cả lớn lớn bé bé cũng phải tới mười nhà. Cả con phố này đều là tiệm cơm, đồ ăn đơn giản chỉ có năm ba món, khẩu vị cũng bình thường, nhưng mỗi khi tới giờ cơm, tất cả các cửa hàng đều chật ních, khách đông như mây, mà cửa hàng hắn đang ngồi chính là cửa hàng có vị trí ưu việt, giá cả tốt nhất trong khu này.

Người nhiều đại biểu hỗn loại, nhưng trong hỗn loạn sẽ kiếm được nhiều tin tức có ích. Người tới ăn cơm đều là công nhân làm việc ở các nhà xưởng quanh đó, trong lúc ăn cơm khó tránh được sẽ nói chuyện phiếm vài câu, anh tới tôi đi, tất nhiên sẽ nói tới cả chuyện trong xưởng mình. Đây chính là mục đích của Cố Nam Sóc, biết đâu hắn lại gặp may. Cuối cùng đúng là đã để hắn nghe được tin tức có ích thật.

Khi đám công nhân vội vàng đi làm, khách dần tan, tiệm cơm gần như không còn ai, cả khu phố lập tức trở nên quạnh quẽ.

Nhưng vẫn có một bàn chưa đi, thậm chí còn không hề có ý định đi, hai người kia gọi một đĩa đậu phộng nhắm rượu, mặt ủ mày ê.

Cố Nam Sóc bước tới hỏi: “Sao hai anh không đi làm, không sợ đến muộn, ông chủ tức giận trừ lương à?”

Một người trong đó thở ngắn thai dài: “Nhà máy sắp phá sản tới nơi rồi, còn đi làm cái gì? Đừng nói trừ lương, bây giờ còn đang khất nợ một tháng tiền lương kìa, còn không biết có thể trả được hay không đâu.”

Cố Nam Sóc chỉ vào ghế bên cạnh: “Không ngại cho tôi ngồi đây chứ?”

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, ngây người lắc đầu. Trước đây người bọn họ gặp phải đều là thích ngồi thì ngồi, chưa bao giờ gặp được người nào lễ phép, khách sáo như vậy.

Cố Nam Sóc bỏ tiền ra gọi thêm hai món, còn gọi thêm hai chai rượu: “Gặp nhau là có duyên, chúng ta uống một chén.”

Có người mời, không ăn thì lãng phí. Hai người kia chiếm lợi tất nhiên là mừng rỡ rồi.

Trước đó Cố Nam Sóc đã nghe lỏm được một chút, nhưng mà chưa rõ ràng, sau khi uống xong bữa rượu đã biết hết đầu đuôi câu chuyện.

Hai người đàn ông này, một người tên Trương Thủy Sinh, một người tên Lý Đại Dũng, đều làm việc ở xưởng giày Huy Hoàng.

Xưởng giày Huy Hoàng có cái tên vang dội như vậy, thật ra quy mô không lớn lắm. Cả nhà xưởng cũng chỉ hai mươi người, là xưởng giày gia đình. Nhưng ông chủ làm người không tồi, đảm bảo chất lượng, buôn bán cũng được, thanh danh rất tốt trong giới kinh doanh. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, tương lai rất khả qua, chưa chắc không thể thật sự “Huy Hoàng”.

Đáng tiếc thế sự vô thường, Hơn hai tháng trước, có người tên Giả Nham Sơn đặt ông chủ làm riêng ba nghìn đôi giày. Đối với nhà máy lớn mà nói, số lượng này có lẽ không nhiều lắm, nhưng đối với xưởng giày Huy Hoàng, chắc chắn là đơn hàng lớn. Ông chủ là người thận trọng, cũng từng nghi ngờ, trong Bằng Thành này có không ít xưởng giày, đơn hàng lớn như vậy sao lại tới tìm bọn họ.

Giả Nham Sơn nói, số lượng ba nghìn đôi quá nửa vời, có lẽ sẽ không được nhà máy lớn coi trọng, còn các xưởng giày khác có quy mô nhỏ như xưởng giày Huy Hoàng, ông ta lại không yên tâm. Ông ta nghe được thanh danh của xưởng giày Huy Hoàng trong giới này, biết ông chủ là người tốt nên mới tìm tới cửa.

Ông chủ suy xét vài ngày, cuối cùng vẫn nhận. Giả Nham Sơn cũng đưa ra yêu cầu của mình, ông ta định xuất khẩu hàng hóa, ba nghìn đôi giày này chỉ dùng để thử nước nông sâu, nếu như bán tốt, sau này sẽ đặt nhiều hơn. Nếu là lô hàng đầu tiên tìm kiếm thị trường, tất nhiên chất lượng phải vượt trội, do đó nguyên liệu cũng phải là thuộc da tốt nhất. Đối phương đưa cho ông chủ một phần tiền đặt cọc, hẹn một tháng sau sẽ trả nốt khoản còn lại.

Vì đơn hàng này cả xưởng đã tăng ca làm thêm giờ, mệt chết mệt sống mau chóng hoàn thành ba nghìn đôi giày da, ai ngờ ngày giao hàng lần lượt trôi qua, Giả Nham Sơn lại giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm thấy bóng dáng.

Ban đầu ông chủ còn tưởng rằng đối phương có việc mới chậm trễ, sau đó dần dần phát hiện ra điểm không thích hợp, mới tới đồn công an báo cáo, kết quả công an điều tra ra, căn bản không có ai tên là Giả Nham Sơn, tên là giả, giấy chứng nhận… Tất cả đều là giả.

Ông chủ nghe xong lập tức choáng váng. Bây giờ còn gì không rõ nữa, bản thân đã rơi bào bẫy của người ta rồi. Xưởng giày Huy Hoàng thành lập chưa lâu, căn cơ chưa vững, tiền vốn không nhiều lắm, vì lô hàng này, ông chủ đã bỏ hết số tiền đang có trong tay vào mua nguyên vật liệu rồi. Bây giờ người bán nguyên liệu thúc giục tiền hàng còn thiếu, ông ấy biết lấy gì để trả? Tiền đặt cọc của Giả Nham Sơn chưa tới một phần tư số tiền hàng, sao có thể đủ?

Vốn dĩ ông ta nghĩ, ít nhất vẫn còn giày da ở đây, đều là hàng thượng đẳng, chỉ cần bán qua tay là có thể kiếm lại được một khoản, nhưng vấn đề là khó bán qua tay.

Xưởng giày bọn họ vẫn luôn làm giày da cấp thấp, hàng hóa cao cấp kiểu này chưa bán bao giờ, người nhập hàng của bọn họ cũng không bán thứ này, nói thẳng ra là, không có khách mua.

Bi thương hơn chính là, vì gấp gáp sản xuất lô hàng này, ông chủ đã đẩy hết các đơn hàng khác, bây giờ muốn dùng tiền lãi từ đơn hàng khác lấp lỗ thủng của đơn hàng này cũng không được. Cho dù bây giờ bắt đầu nhận đơn, làm hai tư giờ không ngừng nghỉ, cũng phải có người đặt hàng mới được. Đặc biệt là vẫn chưa thanh toán xong cho bên cung cấp nguyên liệu, người ta không tiếp tục cho nợ tiền hàng, đổi nhà cung cấp nguyên liệu khác cũng không được, bởi vì cái giới kinh doanh giày dép này chỉ lớn như vậy, dường như sau một đêm, tin tức vốn xoay vòng của Huy Hoàng xảy ra vấn đề đã lan truyền ồn ào huyên náo rồi, ai muốn gánh nguy hiểm này?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch