Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập niên 80: Nuôi Vai Ác

Chương 28: Bán giày (1)

Chương 28: Bán giày (1)




Khu Thành Đông.

Cố Nam Sóc cầm loa bắt đầu thét to: Xưởng giày da lớn nhất Cảng Thành, Xưởng giày da lớn nhất Cảng Thành đóng cửa, ông chủ Hoàng Hạc ăn nhậu cờ bạc chơi gái thiếu nợ ba trăm năm mươi vạn, đã dẫn theo cô em vợ chạy mất, chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải lấy giày da thay tiền lương, giá gốc hơn hai trăm một đôi, bây giờ bán thanh lý tất cả chỉ sáu mươi đồng, tất cả chỉ sáu mươi đồng, Hoàng Hạc không phải người…

Hắn nói ra dáng ra hình, âm thanh mang theo vận luật, lại đúng vào giờ tan tầm, chưa tới vài phút đã hấp dẫn được một đống người. Mọi người liên tục hỏi thăm: “Chàng trai, cậu vừa nói gì thế?” “Vừa rồi cậu nói ông chủ dẫn theo cô em vợ chạy trốn, chuyện là thế nào?”

Thời buổi này, tivi vẫn còn chưa phổ biến, phương tiện giải trí của người dân vô cùng ít ỏi, vừa nghe thấy đề tài nóng hổi như vậy, sao có thể không bát quái?

“Đúng thế! Các chú các dì, các anh các chị. Mọi người không biết đâu, ông chủ của chúng tôi không phải người. Ông ta nợ người ta một đống tiền, đã phủi tay chạy trốn, còn dẫn theo cô em vợ tiêu dao sung sướng, bỏ lại đám công nhân chúng tôi không biết phải làm sao bây giờ. Mọi người nói xem, chúng tôi đều là dân xa quê, mạo hiểm tới Cảng Thành làm thuê cho người ta, không phải vì kiếm vài đồng cải thiện cuộc sống trong nhà sao? Vậy mà ông chủ nỡ làm ra chuyện này… Đã mấy tháng rồi chúng tôi không được trả lương, như vậy chúng tôi biết sống thế nào?”

Sau đó, Cố Nam Sóc phát huy đầy dủ bản lĩnh ăn nói của mình, biên soạn ra một câu chuyện gia đình khúc chiết ly kỳ, khiến người nghe đồng cảm như chính bản thân rơi vào hoàn cảnh đó, ai cũng lòng đầy căm phẫn.

Gần nửa tiếng trôi qua, trong đám người khắp nơi đều là tiếng chửi rủa ông chủ Hoàng Hạc, gã đàn ông chó chết, đồ con rùa gì gì đó ùn ùn không dứt, thậm chí có người còn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà đối phương.

Khi bầu không khí lên cao, có người mở miệng hỏi: “Hàng này của cậu thật sự là hàng đến từ Cảng Thành?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Tôi và hai người anh em này của tôi đều làm thuê bên đó, số giày này do xưởng chúng tôi tự sản xuất ra. Các anh các chị nhìn xem, không phải tôi nói ngoa đâu, tuy rằng ông chủ chúng tôi không phải người thật, nhưng mấy thứ này đều là hàng tốt đó. Mọi người nhìn chất lượng giày da này xem.”

“Hình như đúng là không tệ thật.”

“Đâu chỉ không tệ, hàng này xưởng chúng tôi chuyên để xuất khẩu, giày da đều bán cho người nước ngoài đấy. Mọi người nhìn xem.” Cố Nam Sóc lật miếng lót giày ra, để lộ mấy chữ cái tiếng anh nhỏ “splendid” in trên đế giày

“Ui, đúng là tiếng Anh thật!”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Còn không phải sao, xưởng giày chúng tôi là xưởng giày số một số hai ở Cảng Thành đó! Nếu không phải do ông chủ mải mê cờ bạc ăn nhậu chơi gái, sao có thể đi tới bước này. Nếu chỉ ba thứ ấy cũng thôi, quan trọng là ông ta thích đánh bạc, đó là cái vực sâu không đáy! Bằng Thành chúng ta gần Cảng Thành, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe qua bên kia có rất nhiều thứ có thể đánh bạc, như đua ngựa gì gì đó, càng khỏi nói tới ngay cạnh nó chính là Úc Thành. Đó chính là nơi người ta có thể lên thiên đường chỉ sau một đêm, cũng có thể xuống địa ngục chỉ sau một đêm. Ông chủ tôi vứt hết tiền tài vào cái hố đó, nhà máy còn có thể hoạt động được sao?”

“Con rùa đen Hoàng Hạc kia thật sự nợ ba trăm năm mươi vạn?”

“Đương nhiên rồi, nếu không phải vì nợ nần quá nhiều, sao ông ta có thể bỏ lại cả nhà máy lớn như vậy, trực tiếp bỏ trốn?”

Mọi người hít vào một hơi khí lạnh: “Trời ạ, nhiều tiền như vậy sao!”

Cố Nam Sóc khẽ than một câu: “Vốn dĩ ông ta nợ bao nhiêu tiền đều không liên quan tới chúng tôi, nhưng vấn đề là, vì đống nợ ấy, ông chủ đã cuốn sạch tiền lương của chúng tôi. Trong xưởng còn mấy trăm người từ trên xuống người, bây giờ tất cả đều uống gió Tây Bắc rồi. Bây giờ không phải thật sự không còn cách nào, chúng tôi mới phải mang hàng hóa của nhà xưởng đi bán đổi lấy chút tiền sao? Anh trai chị gái, mọi người mua một đôi nhé?”

Không ít người lắc đầu: “Tận sáu mươi đồng, giá này quá đắt rồi.”

“Tiền nào của nấy. Giày của chúng tôi chất lượng vượt xa hàng hóa bình thường. Trước kia nhà máy xuất khẩu bán cho người nước ngoài, đều một hai trăm một đôi đó.” Cố Nam Sóc không chỉ dựa vào mồm mép, hắn trực tiếp lôi ra hai mươi đôi giày phổ biến trên thị trường, dùng kéo cắt ra, đặt bên cạnh nhau để mọi người so sánh.

“Mọi người so sánh thử xem, nhìn chất lượng da này, xem độ mềm mại, xem cả đường kim mũi chỉ dưới đế giày nữa. Có phải không giống nhau hay không? Không phải tôi nói quá lên đâu, nếu không phải giày của chúng tôi chất lượng tốt, chúng tôi có thể xuất khẩu sao? Người nước ngoài có thể mua hàng sao? Mấy đôi giày bình thường này, rẻ thì rẻ thật đấy, nhưng đeo vào vừa cứng vừa đau chân, chỉ một hai năm đã nát rồi.”

“Giày da của chúng tôi, vừa mềm mại vừa thoải mái còn không bị đau chân, cũng bền nữa. Không nói dùng được mười năm, nhưng ít nhất đùng bảy tám năm không thành vấn đề. Nếu như giữ gìn tốt, anh dùng xong rồi còn có thể truyền cho con trai. Chỉ sáu mươi đồng dùng tận bảy tám năm, chia ra mỗi ngày cũng chỉ một hai phân. Tính như vậy, mọi người còn cảm thấy đắt không?”

“Đặc biệt là giày này là giày xuất khẩu, đeo ra ngoài không phải càng có thể diện hơn sao? Các anh đều là nhân vật có uy tín có danh dự, chẳng lẽ không muốn sắm cho mình thứ có thể nâng cao thể diện sao?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch