"Con có gì mà phải xem lại chứ? Lý do là cô Hà ghét con thôi. Đâu phải chỉ có một hai tiêu chí, sao lại thiếu con được. Con cứ phải tự tiến cử mình đấy. Cô ta lại còn cười con trước cả lớp, nói là con lỡ mất kỳ thi tháng, cháu gái cô ta thì không sợ lỡ mất à, sao cô ta vẫn cho đăng ký. Nâng người nhà, tránh người tài, cô ta còn hiểu đạo lý hơn con đấy. Cô ta rõ ràng là thiên vị, coi con là mù chắc. Cả lớp ai mà không biết, không tin ba cứ hỏi Đường Bảo Ngọc mà xem." – Đường Thất tức giận kể lể.
Đường ba nghe vậy cũng nhíu mày, nghe có vẻ như cô giáo này không đúng lắm.
"Thì thế thì sao, cô ta là giáo viên, ngày nào cô ta còn dạy con thì ngày ấy cô ta còn quản con được. Con học cô ta thì đừng hòng lật trời." – Đường mẹ không cần biết ai đúng ai sai, chỉ biết bây giờ người ta là giáo viên, có quyền chèn ép con mình. "Quan huyện không bằng cái quản" là cái lý ấy.
"Thế nên hôm nay con mới muốn nói chuyện này, ba à, con muốn chuyển lớp!" – Đường Thất đã suy nghĩ rất kỹ chuyện này.
"Không được!" – Đường ba đột ngột lớn tiếng phản đối. Lớp Hai là lớp chọn, bao nhiêu người chen chúc muốn vào đấy.
"Không chuyển lớp thì con chuyển trường!" – Đường Thất mặt mày càng trở nên kiên quyết. Đường mẹ giật mình kinh hãi trước sự thay đổi đột ngột này, chuyển lớp á? Chuyển trường á?
"Con, con chẳng phải chỉ muốn tham gia thi thôi à, mai ba đến trường nói chuyện với cô chủ nhiệm. Chuyện chuyển lớp thì tuyệt đối không được!" – Đường ba tự động quên luôn câu chuyển trường phía sau.
"Nhưng mẹ vừa bảo đấy, con học cô ta thì cô ta có thể tùy tiện kiếm cớ gây khó dễ cho con. Tính con thì không nhịn được đâu, nhẹ thì cãi lại, nặng thì vớ được sách vở ghế bàn gì là con phang cô ta luôn đấy. Đừng nói chuyển lớp chuyển trường, chắc con bị đuổi thẳng cẳng ấy chứ. Chuyện này mà ghi vào hồ sơ thì đến cấp Ba người ta còn chẳng thèm nhận con." – Đường Thất mở to mắt nhìn Đường ba đầy bất mãn.
... Đường ba cau mày, im lặng hồi lâu.
"Con về phòng ngủ trước đi, chuyện này ba với mẹ con sẽ suy nghĩ thêm. Mai ba sẽ đến trường gặp cô chủ nhiệm của con tìm hiểu rõ ngọn ngành. Dạo này con cứ ngoan ngoãn cho ba. Bớt nóng tính đi. Con gái con đứa mà tính khí sao lại đùng đùng thế hả!" – Đường Kiến Quốc thấy Đường Thất nói cũng có lý, nghĩ đến việc học dưới tay một giáo viên thù dai như vậy thì quả thật không ổn.
Đường Thất thấy nét mặt Đường ba dịu xuống thì lập tức vui vẻ, "Vậy ba với mẹ cứ suy nghĩ kỹ đi nhé, con đi ngủ đây."
Đường mẹ ngồi bệt xuống ghế, "Nó có thể học hành yên ổn như chị nó được không hả? Mới học thôi mà đã bày ra bao nhiêu chuyện. Tôi hối hận quá, lúc trước sao lại giữ nó ở nhà, cái tính cách này y như bà cụ hồi trẻ." – Đường mẹ hối hận đến chết được.
"Bà cứ bình tĩnh, mai tôi đến trường gặp giáo viên xem sao. Mà tính cách mẹ tôi hồi trẻ thì sao, bà nuôi nấng chúng tôi mấy anh em nên người đấy thôi. Năm ấy khổ cực thế nào, ăn vỏ cây ăn rễ cỏ bán con đầy ra đấy. Mẹ tôi một mình nuôi sống chúng tôi chứ có bỏ ai đâu!" – Đường Kiến Quốc vừa nghe Đường mẹ nói đến chuyện năm xưa bà cụ vất vả thì liền khó chịu, cằn nhằn không ngớt. Hắn có bảy người con gái, lúc con còn nhỏ, không ít người lén lút tìm hắn, ngỏ ý muốn giúp hắn tìm cho con một nơi nương tựa mới. Hắn tức giận đuổi hết, con hắn đẻ ra thì hắn tự nuôi, cho người khác à? Đừng hòng hắn nghĩ đến.
"Được rồi được rồi, tôi nói chuyện mẹ ông thì ông lại lải nhải không thôi. Biết ông là đứa con hiếu thảo rồi, tôi cũng có nói gì bà cụ đâu." – Đường mẹ vừa nghe Đường ba nhắc đến chuyện năm xưa bà cụ vất vả thì lại chẳng muốn nghe nữa, thu dọn bát đũa rồi đi xuống bếp.