"Hạc, tức phụ ngươi bị đánh rồi!" Mấy thằng nhóc lớp 7 hớt hải chạy vào lớp, tin này quả nhiên nổ như bom, biến đám nam sinh Mã Thành thành tâm điểm chú ý của cả lớp. Hàn Hạc có tức phụ? Là Hà Văn Văn, cô nàng đanh đá của lớp mũi nhọn. Mấy thằng nhóc hay trêu chọc vậy thôi, ai ngờ lại bị đánh thật? Chuyện gì xảy ra thế này?
"Đùa tao à? Ai đánh?" Hàn Hạc ban đầu còn không tin, bọn này chỉ giỏi hóng hớt, cái gì cũng dám bốc phét.
"Lừa mày tao làm con chó, tận mắt thấy chủ nhiệm lớp 2 dẫn đến. Mặt Hà Văn Văn sưng vù, bị đánh không nhẹ đâu."
"Tao hỏi thằng chó nào đánh?" Ai cũng biết nó thích Hà Văn Văn, giờ nàng bị bắt nạt, nó mà không ra mặt thì bao công đổ sông đổ biển à?
"Một mình một đội, tức phụ mày cũng dữ dằn phết. Tao thấy con bé kia trán đang chảy máu kìa. Vụ con bé xé tranh thì mày không xen vào được đâu." Bọn nó đánh nhau chí chóe là chuyện thường, nếu là thằng con trai thì bọn nó xúm lại xử đẹp rồi. Nhưng giờ lại đi đánh hội đồng một con bé?
"Xí, theo tao thấy, Hạc cứ lượn một vòng, ra oai tí thôi. Khéo con Hà Văn Văn lòng đầy Lý khó chịu đang chờ người ta dỗ dành ấy chứ." Một thằng nhếch mép cười đểu.
Mấy đứa con gái lớp 7 cũng bạo gan, bình thường hay chơi với đám này, liền ồn ào theo: "Anh hùng cứu mỹ nhân thì trễ rồi, an ủi mỹ nhân vẫn kịp chán. Giờ ra mặt là ít vốn lời nhiều đó. Cơ hội hiếm có, mau đi đi."
"Ờ... Thế tao liếc mắt cái rồi về nhá?" Hàn Hạc thấy mình đi một chuyến ra oai cũng có thành ý hơn là nhắn tin.
"Liếc mắt thế đủ rồi, mày còn về làm gì, ha ha ha!" Mấy đứa xung quanh thấy Hàn Hạc còn ngại ngùng thì càng ồn ào.
Hàn Hạc vuốt vuốt tóc, kéo ống quần đang xắn xuống. Kéo cổ áo khoác đồng phục dựng đứng lên, quay phắt lại trừng mắt: "Về tao xử mày!"
"Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ai động tay trước?" Chu Quý Vinh tức đến nổ phổi. Nhìn cái trán của Đường Thất thì càng điên tiết, tiện tay giật một nắm giấy cho nàng: "Ấn vào đi!"
"Không cần, đây là bằng chứng tôi bị hại đó. Tôi phải cho mọi người thấy nó đánh tôi ác cỡ nào. Tỉnh Hà Quyên mắt có vấn đề hay sao mà làm lơ vậy." Đường Thất nghẹn một bụng tức. Trừng mắt nhìn Hà Văn Văn đang sụt sùi ôm mặt khóc bên cạnh.
"Đường Thất, cô của tôi dù gì cũng là giáo viên của cô, cô chú ý thái độ nói chuyện đi." Hà Văn Văn sụt sùi ôm mặt, nghe Đường Thất chửi cả cô mình thì trừng mắt đáp trả.
Đường Thất hừ lạnh một tiếng: "Hừ, bà ta mù không phải ngày một ngày hai. Vừa nãy đến xem, bà ta không chỉ mù mắt, mà tâm cũng mù theo rồi."
Chu Quý Vinh thái dương giật giật, chỉ vào Đường Thất: "Câm miệng cho tôi! Rốt cuộc chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?" Lại còn đánh ác như thế nữa. Chu Quý Vinh vừa vào lớp đã thấy Hà Văn Văn ném ghế, thật sự hết hồn. Hà Văn Văn bình thường là tiểu thư khuê các, nhìn thế nào cũng không giống người vừa ném ghế.
"Chuyện là tôi đang tán gẫu với người ta thì Hà Văn Văn đột nhiên xông vào đánh tôi. Tôi tự vệ nên phản kháng, tiếc là người thấp sức yếu không phải đối thủ, nên bị đánh đến chảy máu đầu." Đường Thất vài ba câu tóm tắt xong, còn chỉ chỉ lên trán mình, máu me be bét.
Chu Quý Vinh nghe Đường Thất nói mà suýt bật cười. Nàng còn sức yếu á? Nếu không có người kéo lại thì nàng vừa nãy đã chém chết Hà Văn Văn rồi ấy chứ.
Hà Văn Văn nghe xong ngớ người, lập tức chỉ thẳng vào Đường Thất: "Là mày chửi tao trước, tao tức quá nên..."
"Vậy đó... Thầy Chu, vẫn là nó xông vào động tay trước, tôi chỉ là tự vệ thôi. Còn nữa, thầy bảo tôi chửi nó, tôi nói gì mà chửi nó? Tôi đang nói chuyện với người ta, tự nhiên đi chửi nó làm gì." Đường Thất không cho Hà Văn Văn cơ hội nói, lập tức tiếp lời.
"Mày nói tao không hiểu tiếng người, chẳng phải là chửi tao không phải người à? Chính mày chửi tao trước!" Hà Văn Văn cảm thấy dù mình đánh người trước thì cũng là do Đường Thất chọc tức mình trước.
"Thầy Chu, tôi nói chuyện với người ta, nó nghe được, thì không phải là tôi chửi nó. Bị điên à, vu oan giá họa." Đường Thất tỏ vẻ tức giận nói với Chu Quý Vinh.
Chu Quý Vinh mặt lạnh tanh: "Vậy ý của em là nói nó à?"
"Tôi còn chưa cả gọi tên nó, thầy hỏi nó xem có nghe thấy chữ Hà Văn Văn không? Không phải tự mò tới bảo tôi chửi nó à. Tự nhiên tôi chửi nó làm gì, tôi có bị bệnh đâu." Đường Thất ra vẻ tức giận lắm. Trừng mắt nhìn chằm chằm Hà Văn Văn.
"Không phải vậy, thầy Chu. Là nó với Trương Thư Địch, không phải, tôi là trước đó với Trương Thư Địch... Là Trương Thư Địch nói lung tung, nó với Trương Thư Địch là một bọn, hai đứa cấu kết chửi tôi." Hà Văn Văn càng lo lắng thì càng nói không nên lời, cuống lên, nước mắt lã chã rơi.
"Rốt cuộc chuyện gì? Đường Thất với Trương Thư Địch nói chuyện, sao lại thành chửi em?" Chu Quý Vinh nghe như vịt nghe sấm. Hà Văn Văn trong lòng lo lắng, nhưng lại không thể nói là mình chế giễu Đường Thất trước được.
"Chính là bọn nó chửi tôi trước, bạn học trong lớp đều nghe thấy. Thầy có thể hỏi bọn họ." Hà Văn Văn thấy Chu Quý Vinh mặt lạnh tanh thì càng hoang mang lo lắng, không kìm được mà khóc.
"Đường Thất, em kể đầu đuôi câu chuyện cho rõ ràng!" Chu Quý Vinh cố nhịn tính khí, ai động tí là khóc thì bản thân ông vốn đã không thích. Bên cạnh thì trán đầy máu, mà một giọt nước mắt cũng không có.
"Nếu đã nói vậy thì sự tình có lẽ hơi phức tạp đó. Thầy Chu, để em từ từ kể lại cho thầy ngọn ngành câu chuyện, em sẽ thuật lại y nguyên luôn. Đầu tiên là em với Trương Thư Địch hẹn nhau cuối tuần này vào thành phố mua sách tham khảo. Vương Kiều Kiều lại thông báo là chỉ tiêu thi viết văn đã báo lên. Em đang vui vẻ thì Hà Văn Văn liền nói móc em tâm nhãn nhiều, thủ đoạn cay độc. Nắm bắt thời cơ vừa vặn, tự cho là em nói nó, thông qua thủ đoạn không chính đáng ép buộc Hà Quyên, đổi lấy chỉ tiêu."
"Đang nói chuyện thì bị chen ngang, Trương Thư Địch liền nói đến mấy kẻ thủ đoạn nhẫn tâm, lắm mưu nhiều kế."