Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Siêu Sinh Nữ

Chương 4: Bị nhắm vào

Chương 4: Bị nhắm vào



Đường Thất, lần nào xếp hạng của trường cũng đều lọt top 20, thành tích ổn định khỏi bàn. Còn có thằng em nàng nữa! Hai chị em nhà này có số má trong lớp đấy.

"Mấy đứa con gái bây giờ cũng được đấy, chịu khó thì có thành tích thôi, nhưng lên cấp ba thì khác à nha." Hà Quyên cầm lấy giáo án, chuẩn bị lên lớp.

Triệu Học nghe xong câu này của Hà Quyên thì thấy không giống lời giáo viên nên nói. Định bụng nói thêm vài câu thì bị một giáo viên đối diện nháy mắt ra hiệu. "Cậu làm gì căng thế! Nó mới tốt nghiệp sư phạm được một năm, cậu nghĩ nó dựa vào cái gì mà được dạy lớp 1 với lớp 2? Chẳng phải tại có ô dù à. Nó ở đây không lâu đâu, mơ mộng vào trường thành phố đấy." Nữ giáo viên này dạy chính trị bốn lớp, học sinh lớp nào cũng biết chị em nhà họ Đường, toàn là học sinh ngoan.



Tiết này lớp 2 học Văn! Hà Quyên cầm giáo án vào lớp.

"Đứng lên!"

"Chào...cô ạ!" Cả lớp uể oải đứng dậy, giọng rệu rã. Buổi trưa phải học liền 5 tiết, tiết cuối cùng thì tinh thần xuống dốc.

"Chào các em!" Hà Quyên ném luôn giáo án lên bục, mặt lạnh tanh nhìn xuống lớp. "Có chuyện này, cần phải nói rõ cho các em."

Đường Thất rõ ràng cảm thấy ánh mắt Hà Quyên liếc qua mình. Trương Thư Địch cũng nhận ra điều đó, liền xoạch xoạch viết mấy chữ vào vở bài tập, đưa cho Đường Thất.

"Mày không thấy bà ta cứ nhìn về phía này à?"

Đường Thất lườm Trương Thư Địch một cái. Nhưng nàng cũng không hiểu chuyện gì, nàng chỉ đăng ký cái tên thôi mà.

"Tỉnh mình có cuộc thi viết văn, văn bản đã gửi xuống trường. Ý của trường là cuộc thi tầm cỡ này thì cạnh tranh lớn lắm, cả tỉnh bao nhiêu trường, tài nguyên giáo dục phía Nam tốt hơn mình nhiều, không phải thầy cô dìm hàng chúng ta, mà thực tế nó là vậy. Mấy cuộc thi kiểu này toàn học sinh trường phía Nam ẵm giải."

"Thi cho có lệ thì tham gia làm gì? Tốt nhất là chăm chỉ học sách giáo khoa, trước mắt là kỳ thi tháng này đấy!"

"Đương nhiên, tuổi các em thì thích mơ mộng, cứ nghĩ tham gia cuộc thi này là đoạt giải được chắc? Tôi khuyên các em đừng có mơ, không phải cứ đọc thêm vài cuốn sách viết văn là viết hay được đâu. Đừng nói trong tỉnh, ngay ở cái thành phố này thôi, học sinh giỏi đã đầy ra đấy. Người ta học thêm từ trước rồi, gia sư riêng mời về tận nhà, còn mình thì học kiến thức trong sách giáo khoa, người ta có khi đã đọc Shakespeare bản tiếng Anh rồi ấy. Xã hội này có khoảng cách, không phải cứ muốn gì, gào lên là tôi muốn cái này, là sẽ thành công đâu. Trước hết phải nhìn rõ sự khác biệt giữa mình với người khác đã."

Mấy câu nói này khiến 50 học sinh vốn đang uể oải bỗng dưng tỉnh táo cả. Mấy bạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì cũng không biết tại sao lại bị mắng oan.

Đường Bảo Ngọc ngồi ở bàn áp chót thứ hai, nghiêng người nhìn Đường Thất phía trên. Nhìn nàng đang ngoan ngoãn gục mặt xuống bàn.

Trương Thư Địch thấy Đường Thất cầm bút máy vẽ bậy lên sách. Cằm căng thẳng, môi mím chặt, không nói một lời.

Trên bục giảng, Hà Quyên liếc qua Đường Thất đang cúi gằm mặt ở hàng thứ hai, hừ lạnh một tiếng. Nàng cho rằng Đường Thất quá tự cao tự đại, lại còn thích nịnh nọt, giao bài tập viết văn thì giao hẳn hai bản. Đúng là thích khoe mẽ, tâm cơ quá nhiều.

"Nhưng trường cũng phải đối phó với văn bản trên gửi xuống, yêu cầu lớp mình chọn ra hai bạn, tôi dựa vào biểu hiện bình thường của mọi người, quyết định chọn Vương Kiều Kiều, đại diện môn Văn, cùng với Hà Văn Văn, bạn có điểm thi Văn vừa rồi cao nhất!" Vừa dứt lời, trong lớp đã có tiếng xì xào.

Từ Khang huých tay Đường Bảo Ngọc, "Nhà mày có Đường Thất viết văn đỉnh đấy, không cho tham gia thì phí!"

Đường Bảo Ngọc biết Từ Khang lại muốn nhắc đến chuyện hồi mới vào lớp, tuần đầu tiên học viết văn, đề bài là "Kiên cường". Bài nào cũng na ná nhau, đi theo lối mòn. Chỉ có Đường Thất là đi ngược lại. Mở đầu đã viết, "Mẹ con ốm yếu nắm tay con, bảo con phải sống thật tốt."

Kiên cường chẳng phải là dù đối mặt với khó khăn gì cũng phải kiên cường đối mặt hay sao? Chẳng phải nên viết thế à?

Nàng thì hay rồi, vừa đặt bút đã viết, "Kiên cường là từ ngữ của kẻ bất tài. Bởi vì mày bất tài, mày không thay đổi được hiện trạng, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tại sao phải kiên cường, mẹ chết rồi, còn phải đối mặt với cuộc sống nghèo khổ. Còn phải chăm sóc thằng em phiền phức trong căn phòng nhỏ xập xệ. Nàng cần giúp đỡ, nàng cần có người nhận nuôi thằng em. Có vậy nàng mới sống tốt được, chỉ có sống sót mới có thể kiên cường đối mặt..." Đoạn kết là, "Kiên cường chính là lãng phí cuộc đời khổ sở của mình!"

Mà cái thằng em phiền phức kia không ai khác chính là Đường Bảo Ngọc. Vốn chỉ cần viết hơn 600 chữ, nàng viết hẳn hơn 3000. Buồn cười nhất là đoạn cuối, nàng còn tự tiện thêm một câu, "Những điều trên chỉ là bịa đặt, bố mẹ con khỏe mạnh, nhưng con có một thằng em phiền phức thật, tên là Bảo Ngọc." Nhờ bài văn này, Đường Thất và Đường Bảo Ngọc nhanh chóng được cả lớp biết đến, dù mới vào trường còn xa lạ.

Trên bục giảng, Hà Quyên vừa định vào bài thì Đường Thất đẩy bút máy sang một bên, chậm rãi đứng lên nói: "Cô Hà, em không khỏe, em xin phép nghỉ ạ!"

Đường Bảo Ngọc giật mình ngẩng đầu lên nhìn, theo bản năng cảm thấy Đường Thất sắp làm gì đó.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch