Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Siêu Sinh Nữ

Chương 7: Thật là ghét hắn mẹ nó

Chương 7: Thật là ghét hắn mẹ nó



"Tiểu cô, Đường Thất có thể làm lớn chuyện này lên không? Như vậy có bất lợi cho ngươi không?" Hà Văn Văn ngồi trên ghế trong phòng ngủ của Hà Quyên, "Em nghe mấy bạn trong lớp nói Đường Thất hồi tiểu học đã là học sinh máu mặt rồi. Chuyện chống đối giáo viên cũng từng xảy ra."

Hà Quyên không ngẩng đầu, vừa viết giáo án vừa nói: "Nó nháo được gì? Nó chỉ là một học sinh thôi. Em đừng để ý nó, dạo này xem kỹ lại mấy bài luận văn cô đưa cho em ấy. Viết một bài rồi đưa cô xem."

Hà Văn Văn nghĩ đến những lời tiểu cô nói trên lớp, trong lòng cũng có chút không chắc chắn: "Tiểu cô, cô đã nói thế ở trên lớp rồi, em thấy trong lòng cũng hơi nản!" Hà Quyên đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn Hà Văn Văn nói: "Văn Văn, giải cấp tỉnh em không có cơ hội, nhưng em cũng phải viết cho tốt. Đoạt được giải cấp thành phố cũng là vinh dự. Vinh dự này sẽ được ghi vào hồ sơ, sang năm thi cấp ba còn được cộng điểm. Nếu không thì Đường Thất liều mạng tranh giành làm gì? Em không có nhiều tâm cơ như nó."

"Thật hả tiểu cô? Vậy hai ngày này em sẽ viết thật kỹ." Hà Văn Văn nghĩ đến việc có thể đoạt giải cấp thành phố, trong trường cũng là có tiếng tăm. Đến lúc đó trường nhất định sẽ treo băng rôn khen ngợi em ấy. Nghĩ đến thôi đã thấy kích động không ngồi yên được: "Tiểu cô, em về phòng đọc sách trước đây." "Ừm!" Hà Quyên nhìn Hà Văn Văn hớn hở rời đi, không khỏi lắc đầu. Tuổi học sinh, ai mà chẳng thích mơ mộng.

Bỗng nhiên cô lại nhớ đến việc Đường Thất chiều nay xin nghỉ. Nhớ lại cảnh Đường Thất trừng mắt giận dữ đáp trả mình trong lớp, Hà Quyên lập tức bốc hỏa.

Lúc này Đường Thất đang rên hừ hừ trên giường, chẳng còn tâm trí nào. Mẹ Đường lấy một cái túi chườm nóng chườm bụng cho nàng: "Chắc mấy hôm trước con ăn đá bào, sau đó lại không để ý ăn đồ lạnh."

"Con có biết đâu, mẹ là người từng trải, thấy con ăn sao mẹ không nhắc con vài câu?" Đường Thất giờ đang khó chịu muốn chết. Mặt vốn đã nhỏ, giờ khuôn mặt trắng bệch càng thêm bé nhỏ nằm trên đầu giường. Mẹ Đường nhìn nàng ỉu xìu như cá muối! Nhưng hễ mở miệng ra là có thể tức chết người. Mẹ Đường bĩu môi, không nói nên lời, trong lòng tức giận. Con bé chết tiệt kia đau đến thế mà miệng vẫn cứng đầu: "Lời mẹ nói có tác dụng chắc? Bình thường mẹ nói con có nghe đâu? Bình thường mẹ nói một câu, con cãi ba câu đã chực sẵn bên mép rồi, mẹ nói lại được con chắc."

"Mẹ kệ con có nghe hay không, mẹ cứ nói mẹ nói rồi là được. Tốt cho con thì nói ba năm lần cũng không thấy nhiều. Trương Thư Địch bảo mẹ nó cứ lải nhải suốt, dặn nó xem TV đừng dí sát quá kẻo cận thị, con gái đeo kính không xinh. Nhắc đến nỗi tai nó mọc cả kén. Hừ, xem ra chính sách một con đúng là hay, sinh một đứa dồn hết tâm huyết, sinh nhiều quá thì không đủ tâm mà chia!"

Mẹ Đường tức muốn hộc máu, trong lòng nghẹn ứ không ra được. Bất kể chuyện gì, cuối cùng đến chỗ Đường Thất cũng đều là do bà bất công!

"A ~~~ Khó chịu quá, con không muốn làm con gái nữa ~~" Đường Thất ôm bụng khổ sở, cảm thấy làm con gái đúng là chịu tội lớn.

Được rồi, mẹ Đường chẳng nói gì nữa, đằng nào bà nói gì cũng cãi không lại con bé này! Con không muốn làm con gái thì lúc sinh ra ai nghĩ con là con gái đâu.



Khổ sở chịu đựng cả đêm, hôm sau Đường Thất tuy vẫn còn ỉu xìu, nhưng không đến nỗi khó chịu như vậy. Từng đợt từng đợt nóng lạnh nàng thật sự không thích ứng được. Hễ ho một tiếng là lại có một đợt, đúng là muốn mạng người.

Đường Thất vừa bước vào phòng học đã nhận được vô số ánh mắt đánh giá, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Đường Thất thì cũng chẳng ai nghi ngờ việc Đường Thất hôm qua giả vờ.

Trương Thư Địch nhìn Đường Thất ngồi vào chỗ, vẻ mặt khó xử không nói nên lời. Vừa ngồi xuống một cái là đã tòi ra một đống! Đường Thất giờ chỉ muốn đi WC.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch