Kiều Lộ dở khóc dở cười đem cậu đặt xuống đất, đưa nước có ga cho cậu: Kiều An liền ôm chai nước tu ừng ực, uống mấy ngụm liền hết nửa chai:
Uống xong nửa chai, trong cổ dâng lên một cảm giác khác lạ, nhóc còn chưa trải qua cảm giác này bao giờ:
Bạn nhỏ Kiều An lần nãy đã thành công bị dọa khóc:
Kiều Lộ lần này thật sự không nín được nữa, cho dù đây là con trai mình, cô cũng không chừa mặt mũi mà cười to ra tiếng, tiếng cười cách một rừng cây vẫn có thể nghe được:
“Ai da, con trai, không có việc gì, không có việc gì: Đây là bình thường, không có việc gì, ha ha ha ha ha.” Cô luống cuống tay chân lau nước mắt cho con trai, cười đến mức thở không nổi:
Từ Hải Châu bên cạnh thập phần tri kỷ mà móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay lụa đưa cho Kiều Lộ, anh cũng cố gắng để nén cười:
Kiều Lộ nhận khăn tay nói một câu cảm ơn, rồi lau khô nước mắt trên mặt con trai:
Cậu nhóc khóc nức nở, vẻ mặt đầy bi thương, “Mẹ, có phải con sắp chết rồi không…”
Phốc ~ Này ai có thể nhịn cười được:
“Ai da, con trai, con sẽ không chết đâu, sao mà chết được: Đây là nước có ga, uống vào chính là như vậy, uống xong trong bụng sẽ nổi bong bóng.”
Dứt lời, cô đưa tay qua bụng nhỏ của cậu rồi chậm rãi nâng lên, “Sau đó bong bóng sẽ từ bụng dâng lên tới, lên tới miệng An An, con chỉ cần ợ một cái liền không có việc gì, con đừng sợ a.”
Chính vì loại cảm giác này quá xa lạ, mà nhóc không dám mở miệng, nhóc vừa rồi thật sự rất sợ hãi:
Có Kiều Lộ trấn an, cậu nhóc Kiều An dần dần không sợ nữa, sau đó lại đứt quãng ợ mấy cái: Đến khi giống như không có việc gì, cậu nhóc mời dừng khụt khịt, không thút thít nữa: Còn dư lại nửa chai nước có ga, cậu nhóc cũng không dám uống tiếp:
“Cháu ăn bánh nha.”
Từ Hải Châu đưa bánh cua qua, thuận tay sờ đầu cậu, nhưng lại bị Kiều An né tránh:
Kiều An phòng bị mà nhìn Từ Hải Châu, cậu nhóc nắm tay Kiều Lộ lùi về sau mấy bước:
“Chú cho con bánh kìa, con mau qua nhận.”
Cậu nhóc do dự một hồi, giương mắt nhìn Từ Hải Châu, lại cúi đầu nhìn trong tay mình còn một miếng bánh quy bơ, đem bánh bỏ vào miệng mới qua nhận bánh:
Bánh cua này làm hình dạng giống con cua, ở trong có nhân thịt heo trộn rau khô hay mật đường, rồi xong đó đem nướng lên: Từ Hải Châu mua bánh này ở một tiệm bánh kẹo nhỏ nhưng đây lại là tiệm quốc doanh lâu đời, bánh cua ở đây là bánh chính tông, đặc biệt là nhân thịt heo trộn rau: Đảm bảo chỉ ăn một lần là ghiền:
“Ăn ngon sao?” Kiều Lộ thử hỏi con trai:
“Ngon ~” Đôi mắt cũng sáng cả lên, còn có thể không ngon sao:
“Đây là bánh ai cho?” Kiều Lộ lại hỏi:
Cậu nhóc thở hổn hà hổn hển tạm dừng động tác lại, khóe miệng còn dính chút rau, phối hợp với cái mũi hồng hồng, cả người cậu nhóc đáng yêu không tả nổi:
Kiều An giương mắt nhìn Từ Hải Châu, một lớn một nhỏ nghiêm túc nhìn nhau: Nhưng bạn nhỏ Kiều An không kiên trì được mấy giây, liền thẹn thùng chui vào ngực Kiều Lộ, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Chú…”
Kiều Lộ bất đắc dĩ xoa đầu cậu, dụ dỗ, “Con nên nói gì với chú nhỉ?”
Thật lâu sau đó, đồng chí Kiều An mới mở miệng:
“Cảm ơn….” Lời này vẫn là dán trên người Kiều Lộ nói, thanh âm nhỏ hơn ruồi:
“Cái gì, mẹ không nghe thấy, chú cũng không nghe thấy.”
Cậu nhóc hai mắt mở to ra, cố gắng làm cho mình bằng cách nào cũng kêu lớn hết sức có thể: “Cảm ơn!”
Hô xong, bạn nhỏ Kiều An đột nhiên phát hiện, thật ra dũng cảm cũng không phải quá khó khăn đối với cậu: