Thành phố Lê An có khoảng 300 vạn dân, phía nam đối diện biển, đông, tây, bắc thì kề núi: Đất đai ở đây cằn cỗi, không thể cày ruộng: Chính vì vậy người dân ở đây không thể dựa vào cày ruộng mà làm giàu: Người dân ở đây nếu muốn phất lên chỉ có thể dựa vào trí tuệ:
Vì thế nên sau khi cải cách mở cửa, đây là nơi có nhóm tiểu thương đầu tiên xuất hiện:
Hẻm Thanh Đằng, nhóm tiểu thương lục tục dọn hàng ra. Dọn hàng sớm thì dành được vị trí đẹp, đến chậm thì chỉ còn chỗ khuất:
“Hải Châu, sao ngày hôm qua không bày bán? Nữ sinh lần trước tới mua kẹp, hôm qua dẫn bạn học qua đây, nhưng không thấy cậu đâu, tôi chỉ có thể nói bọn họ mai lại tới.”
Từ Hải Châu chậm rãi bày biện hàng ra, nhớ đến cái gì, khóe miệng anh cười nhàn nhạt:
“Quên nói cho anh biết, tôi hôm qua đi xem mắt, chuẩn bị kết hôn sớm thôi, mấy ngày sau có khả năng không có thời gian bày bán.”
“Gì? Kết hôn?” Lý Hồng Quân sửng sốt, một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh được:
“Ân.”
Lý Hồng Quân nôn nóng đến trước mặt anh, “Được lắm chú em, bình thường hoa đào không nở, nở một phát liền nở ra bông lớn nhất: Cậu nói ngày hôm qua đi xem mắt, hôm nay liền phải kết hôn, cậu đang ngồi trực thăng à! Bọn tôi còn cho rằng cậu phải độc thân thêm mười năm nữa!”
Từ Hải Châu nhìn anh ta cười, “Không mong tôi sống tốt a!”
“Tốt tốt tốt, cậu ôm mỹ nhân về nhà, chỉ còn tôi cô độc một mình….Phi! Phòng trống! Anh đây bị cậu vứt vô xó!” Nói xong anh ta buồn bực lấy hai viên xí muội đường, “Đây! Đây là kẹo đau khổ.”
“Sao lại như vậy?” Xí muội đường ngậm vào thì ngọt, hậu vị lại có chút đắng và cay:
Lý Hồng Quân nổi trận lôi đình, đem xí muội ném cho anh, “Cậu cũng đã kết hôn! Anh đây bên cạnh đến con muỗi cái còn không có! Cậu có biết anh đây đau lòng không!”
Từ Hải Châu: “......”
Từ Hải Châu buồn cười, muốn đáp lại anh ta: Nhưng mặt Lý Hồng Quân rất nhanh biến sắc, chỉ ra sau lưng anh hô ta, “Mau nhìn, mỹ nữ kìa!”
Lý Hồng Quân đã từng vào nam ra bắc nhiều năm, nếu anh ta đã thốt lên như vậy chắc hẳn là rất đẹp:
Từ Hải Châu nghe tiếng ai gọi mình thì quay lại: Là Kiều Lộ!!!
Tóc Kiều Lộ lúc gặp mặt hôm qua thì được quấn lên, nhưng hôm nay cô thả tóc ra sau: Mái tóc dài đen nhánh theo bước đi của cô thì tung bay trong gió: Cô vén tóc ra sau thêm phần túy ý nhưng không mất đi vẻ thướt ta:
Nếu cô không nói qua, không ai nghĩ cô đã có một con:
Nhìn thấy Kiều Lộ, Từ Hải Châu hàng cũng không thèm bày:
Anh chạy qua, ngực cũng phập phồng đập liên hồi, “Sao em lại qua đây?”
Kiều Lộ bước đến trước mặt anh, mái tóc phía sau cô cũng dừng tung bay, chúng rơi xuống thành hình vòng cung, mau chóng dừng lại sau lưng cô:
“Không phải đã nói hôm qua rồi sao? Bây giờ không tiện?”
Hai người đối mặt với nhau, một thanh niên cao lớn đĩnh bạc, một nữ nhân mềm mại lả lướt đầu nhẹ nhàng cúi xuống: Từ xa xa, hệt như một bức tranh:
Từ Hải Châu giơ tay xoa đầu mình, anh vội vàng lắc đầu, “Không phải, anh còn tưởng buổi chiều em mới tới, hiện tại mới chín giờ….Khụ, anh mở sạp bán bên kia, để anh mang em qua đó.”
“Được.” Kiều Lộ cười cười với anh, giả bộ không phát hiện ra sự thất thố của anh:
Từ đầu hẻm đến sạp của anh chỉ tầm ba bốn chục bước, nhưng anh đi qua đó bằng tư thế hành quân, thực sự rất buồn cười:
Kiều Lộ nghẹn cười, nhìn xem, nam nhân này có bao nhiêu khẩn trương a?
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, Từ Hải Châu như bị kim chích mà quay đầu lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô:
Kiều Lộ tự nhiên hào phóng cười nhìn lại anh, nhưng cũng chính vì vậy mà đem tay chân Từ Hải Châu không biết bỏ đi đâu, trái tim anh đập thình thích:
Anh hạ tầm mắt xuống, đối diện với Kiều An, cậu nhóc vẫn giống như ngày hôm qua: Cậu nhóc sợ hãi mà ôm chặt Kiều Lộ, hai con mắt to tròn long lanh như con nai nhỏ, mông lung đầy nước, cậu nhóc trộm quan sát anh:
Anh bị gương mặt đáng yêu của cậu nhóc làm cho buồn cười: Như nhớ tới cái gì, Từ Hải Châu móc viên xí muội đường trong túi ra đưa cho nhóc:
“Cháu ăn không?”
Kiều An đương nhiên là muốn ăn, đầu cậu nhóc tự giác nâng lên một chút, nhưng cậu nhóc không duỗi tay ra. Bỗng nhiên, Kiều Lộ cảm thấy bầu không khí giữa hai người đàn ông một nhỏ một lớn này trở nên ướt át:
“Thằng bé hẳn là không muốn ăn, anh xem, nhóc con cũng không có động tác.”
Từ Hải Châu vờ như mình đã hiểu, anh giả vờ thu lại viên kẹo: Đột nhiên cậu nhóc mở miệng nói, thanh âm nhỏ nhỏ khàn khàn:
“Có, cháu muốn ăn….”
Kiều Lộ phụt cười ra một tiếng, trêu ghẹo con trai, “An An, con không mở miệng, mẹ còn tưởng con không muốn ăn.”
Đứa nhỏ này, phải dùng phép khích tướng mới chịu mở miệng:
Cậu nhóc cắn môi, không biết làm sai mà nhìn về phía Kiều Lộ:
“Muốn ăn thì con nói với chú Từ ấy.”
Dưới tình thế cấp bách, Kiều An liền đem hết sạch dũng khí của mình, nhưng cậu nhóc vẫn nói không nên lời:
“Không phải, muốn ăn…”
Cậu nhóc này nhỏ mà lanh:
Đến kẹo cũng không thể làm cho cậu nhóc có đủ can đảm: Xem ra để bạn nhỏ Kiều An trở nên mạnh mẽ thì là một chặng đường rất dài à nha:
Sau một hồi giãy giụa, cậu nhóc vẫn không có dũng khí mở miệng:
Từ Hải Châu bỗng nhiên lấy viên kẹo lột vỏ ra, đưa viên xí muội đường đến miệng Kiều An, làm cho cậu nhóc ngẩn người, lúc này tâm tình cậu nhóc mới tốt lên một chút: