Cô qua đây cũng không phải có việc gì lớn, chủ yếu là qua đây để thương lượng với Từ Hải Châu chuyện qua nhà chị cô:
Đối với chuyện này, Từ Hải Châu không có ý kiến gì về chuyện chọn ngày: Anh thậm chí còn hiểu sự quan trọng của Kiều Yên đối với Kiều Lộ, anh chủ động hỏi cô nên mang quà gì để qua nhà gặp mặt:
Vì hôm nay có Kiều Lộ tới, nên Từ Hải Châu dọn sạp sớm hơn bình thường, mới 10 rưỡi anh đã dọn sạp: Từ Hải Châu mang Kiều Lộ cùng Kiều An đến tiệm ăn cơm trưa, cơm nước xong thì lại anh lại dẫn hai mẹ con đi bách hóa:
“Lại đi ăn cơm tiệm? Có phải quá tốn kém rồi không?” Ở đầu thập niên 80, dân thành phố một ngày ăn chưa đến một đồng, thậm chí đôi khi chỉ tốn hai hay ba xu gì thôi:
Nhưng khi ra tiệm ăn cơm, ăn ít thì một hai đồng, ăn nhiều thì bốn năm đồng: Nếu cứ ăn như vậy thì tiền lương sẽ không dư ra bao nhiêu:
“Sẽ không, không phải mỗi ngày đều đi.” Biểu cảm trên khuôn mặt của Từ Hải Châu rất thản nhiên, anh không cho rằng việc ăn cơm tiệm là gánh nặng, bởi vì nếu anh không tự tin thì anh cũng không dẫn cô đến đây:
Bất quá, thấy Từ Hải Châu đến xe đạp cũng mua nổi thì có thể thấy rằng điều kiện của anh cũng không tệ như những lời chị Lưu nói:
Nghĩ nghĩ, Kiều Lộ cũng đồng ý, “Vậy đi thôi.”
Nếu anh đã không lo lắng thì cô còn sợ phung phí cái gì?
“Hồng Quân, anh đi với chúng tôi không?”
Lý Hồng Quân cười cười, xua tay, “Được rồi, hai người đi đi, tôi ở đây trong sạp: Khi nào uống rượu mừng nhất định phải mời tôi!”
“Yên tâm, quên ai cũng không quên anh.”
Hai người nói chuyện rất ăn ý, có thể nhìn ra được, tình cảm của hai người không tồi.”
Từ Hải Châu gom đồ trên bàn lại bỏ vào bao, những món đồ trang sức va chạm vào nhau kêu leng keng: Sau khi làm xong, anh đem bao hàng treo lên tay lái xe đạp:
Anh quay đầu nhìn hai mẹ con, tỏ ý hai người cũng trèo lên:
Kiều Lộ nắm tay con trai đi qua, cô đang khom lưng muốn bế con trai, thì bạn nhỏ Kiều An bỗng nhiên buông tay cô đi đến chỗ Từ Hải Châu, bàn tay nhỏ duỗi ra túm lấy gốc áo của anh:
“Chú thích ba ba hay chú?” Gương mặt nhỏ ngây thơ ngước lên nhìn anh, trong ánh mắt của cậu nhóc không chút nào che dấu sự nghi hoặc của mình:
Từ Hải Châu nghe không hiểu ý tứ của cậu nhóc, chỉ đành cầu cứu Kiều Lộ đang đứng phía sau:
Kiều Lộ nhịn không được cười ra tiếng, cô xoa xoa đầu con trai, giải thích: “Ý của An An là, nếu sau này chúng ta kết hôn, anh thích thằng bé gọi anh là ba ba hay vẫn gọi anh là chú.”
Đáy mắt của Từ Hải Châu xẹt qua tia kinh hỉ ngoài ý muốn: Ánh chưa từng nghĩ, Kiều An sẽ hỏi anh vấn đề này:
Anh bước xuống xe đạp, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu nhóc, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc Kiều An:
Thật bất ngờ, Kiều An cũng không trốn đi, cậu nhóc để anh tùy ý xoa đầu mình: Nhưng Kiều Lộ lại phát hiện con trai mình đang khẩn trương, tay cậu nhóc còn ra mồ hôi:
“Cháu thích gọi là gì cũng được, quan trọng nhất là cháu cảm thấy thích.”
Cậu nhóc nghiêm túc quan sát đôi mắt Từ Hải Châu: Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn: Đôi mắt Từ Hải Châu cùng cậu nhóc rất giống nhau, đều sạch sẽ, không có tạp chất, làm người khác nhìn vào cảm thấy rất thoải mái:
Mắt anh có màu hổ phách, trong mắt đều là chân thành: Phần chân thành này đến cả một đứa trẻ cũng cảm nhận được:
“Cháu, cháu…” Chân tay cậu nhóc có chút luống cuống: Thời điểm hai người lớn khẩn trương chờ đợi câu trả lời từ cậu, thì cậu nhóc chỉ phun ra mấy chữ, “Cháu không biết.”
Từ Hải Châu càng ôn nhu cười, quả thật nụ cười này có thể làm người khác tan chảy trong nó:
Anh lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc: Kiều An cảm thấy, trên người chú Từ có hương thơm rất dễ ngửi, có chút giống xà phòng, cũng có chút giống mùi kem dưỡng mẹ hay thoa cho nhóc:
“Không quan hệ, về sau sẽ biết: Hiện tại, chú sẽ dẫn cháu với mẹ đi ăn cơm, cháu thích ăn cái gì?” Giọng anh rất trong, nhu hòa tựa gió ấm mùa xuân:
Cậu nhóc quay đầu nhìn Kiều Lộ:
Kiều Lộ nắn nắn mặt con trai, “Hỏi con đó, con thích ăn cái gì?”
Kiều An cố gắng để nhớ ra, nhưng cuối cùng nhóc không nhớ ra, “ Ân….Không, không còn món gì nữa.”
Từ Hải Châu: “Được, vậy hôm nay chú dẫn cháu đi ăn trứng gà với thịt.”
Cậu nhóc hôm nay còn rất chủ động, khuôn mặt nhỏ vui vẻ, mềm mại cất giọng, “Cảm ơn chú Từ.”
Kiều An thầm nghĩ, nếu chú Từ vẫn luôn đối tốt với nhóc như vậy, nhóc sẽ gọi là ba ba: Nếu chú ấy chỉ làm bộ, thì nhóc sẽ gọi là chú:
Chỉ một câu đơn giản nhưng làm lòng Từ Hải Châu như núi lửa phun trào cuồn cuộn: Anh thử bế Kiều An lên ghế, cậu nhóc cũng không kháng cự, thậm chí còn duỗi tay ra ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn để anh bế:
Từ Hải Châu bế cậu nhóc lên xe xong thì tay vẫn còn kích động mà run nhẹ:
Kiều Lộ cũng ngồi lên, xe vững vàng đạp đi: Cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ cho rằng đây là một nhà ba người: