Vu tiên sinh chưa hiểu việc đời , cuối cùng đưa ra một kết luận ——
Phụ nữ thật sự rất phiền phức.
Lúc Ôn Chỉ Văn trang điểm và làm tóc xong, cô lại duỗi tay lấy đồ khác ở trên bàn, rốt cuộc Vu Hoài Ngạn đã tiêu sạch sự kiên nhẫn cuối cùng của mình.
Anh đứng dậy đi đến chỗ của Ôn Chỉ Văn, duỗi tay đè lại tay cô.
Ôn Chỉ Văn đang chuẩn bị đổi nhũ không rõ nguyên do, quay đầu nhìn anh hỏi: "Có việc?"
Ôn Chỉ Văn luôn chỉ duy trì được 3 phút nhiệt tình đối với những việc yêu cầu bản thân phải xuất lực, tuy nhiên với những việc khiến bản thân cô được hưởng thụ thì không như thế, cô có thể làm không biết mệt mỏi.
Ví dụ như dưỡng da và trang điểm cũng là như thế, hiệu quả ra sao thì mỗi người một ý, nhưng quá trình này vẫn khiến lòng cô cảm thấy thoải mái.
Vu Hoài Ngạn không khỏi phân trần mà đánh gãy cảm xúc của cô, Ôn Chỉ Văn vẫn là có chút xíu không vui vẻ.
Vừa mới bày ra tiểu tính tình, Ôn Chỉ Văn liền nhìn thấy không biết từ chỗ nào mà Vu Hoài Ngạn biến ra một hộp quà màu đỏ to như bàn tay của anh, bên ngoài còn được ấn lên tên cửa hàng châu báu.
Ôn Chỉ Văn nhận ra thương hiệu châu báu này, đây là một thương hiệu lớn ở trong nước, thiết kế trang sức ở đây cũng không tệ lắm.
"Cho em sao?" Ôn Chỉ Văn nhướng mày, thanh âm mang theo vài phần vui vẻ.
Vu Hoài Ngạn vừa mới rồi cũng đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô.
Lúc này thấy mặt mày cô hớn hở, không khỏi nhướng mày.
Xem ra, cô vợ nhỏ của anh vẫn là một tên tham tiền nhỏ.
Kỳ thật không tính vòng cổ, Vu Hoài Ngạn cũng phát hiện, nhìn thay đổi của ngôi nhà thì anh cũng có thể nhìn ra được cô vợ nhỏ của anh còn... Rất biết tiêu tiền.
Nhưng còn may là anh rất biết cách kiếm tiền.
Trong lòng Vu Hoài Ngạn có tính toán.
"Mở ra nhìn xem chứ?" Anh nói.
Ôn Chỉ Văn tiếp nhận hộp giấy, đúng là cô có chút tò mò bên trong chứa thứ gì!
Nếu mà là nhẫn, hộp giấy liền có chút lớn; có khả năng là vòng cổ hoặc vòng tay!
Ôn Chỉ Văn mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh đang nằm lẳng lặng ở đó.
Trước kia, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn cảm thấy vòng cổ kim cương tục khí, nhưng cô lại cảm thấy vòng cổ này rất đẹp.
Mà kể cả có xấu cũng không sao, dù sao cũng được làm từ kim cương, bảo đảm giá trị tiền gửi!
Chính là có chút nhẹ, đại khái cũng khoảng mấy lạng.
Ôn Chỉ Văn lấy vòng cổ ra, vòng vàng óng ánh quấn quanh đầu ngón tay trắng như sứ, nhìn rất hút mắt.
"Cái này thật đẹp!" Ôn Chỉ Văn ngửa đầu nhìn Vu Hoài Ngạn nói,"Hẳn là mất không ít tiền đúng không?"
Tầm mắt của Vu Hoài Ngạn rời khỏi bàn tay của cô, trả lời: "Còn tốt, không đến 3000 đồng."
"Vậy cũng rất là quý, mấy ngày nay em mua về nhà không ít đồ, cũng tiêu không ít tiền." Ôn Chỉ Văn liếc mắt nhìn anh một cái, thuận thế nói.
Vu Hoài Ngạn nghe ra ý thử trong lời nói của cô.
Thử cái gì, chuyện tiêu tiền này sao?
Kỳ thật không cần Ôn Chỉ Văn nói, Vu Hoài Ngạn cũng phát hiện.
Cho nên cô là đang lo lắng anh phê bình cô sao?
Vu Hoài Ngạn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy rằng trước khi hai người kết hôn cũng không có cơ sở tình cảm gì cả, nhưng Vu Hoài Ngạn tự nhận bản thân là một người vẫn rất bênh người mình.
Nếu đã kết hôn cùng Ôn Chỉ Văn, anh cũng ôm kỳ vọng rằng hai người có thể sống cùng nhau thật tốt.
Từ trước tới nay Vu Hoài Ngạn cũng không ham thích quan hệ nam nữ.
Anh càng muốn đem hết thời gian của mình để thực hiện lý tưởng cùng khát vọng của bản thân, mà không phải sa vào mấy loại tình yêu nam nữ.
Mấy ngày ở chung, Vu Hoài Ngạn đối với Ôn Chỉ Văn vẫn là rất vừa lòng, như phi tất yếu, anh cũng không muốn lại phải đi xây dựng một mối hôn nhân mới.
Nếu coi Ôn Chỉ Văn trở thành người vợ có thể đi cùng anh tới cuối cuộc đời, như vậy Ôn Chỉ Văn tiêu tiền của anh cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
Dù sao chồng kiếm tiền cho vợ tiêu, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.