Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 67:

Chương 67:




Đổ Quân mặc áo sơ mi hoa, quần tây trắng, đeo mắt kính đen đi về phía bên này, Lục Bắc Kiêu chỉ còn cách giả vờ không quen biết anh.

“Kiêu Kiêu!” Đổ Quân lại cực kì đắc ý.

Lục Bắc Kiêu có xúc động muốn một cước đá anh về xe.

Diệp Thành và Lục Bắc Kiêu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tự nhiên cũng biết Đổ Quân, nhưng không ngờ cậu trẻ nhị hóa không nhớ ra anh.

Diệp Thành kéo kéo Lục Bắc Kiêu, cố ý nói, “ Kiêu Kiêu, người ta gọi cậu kìa, trốn cái gì?”

Chết tiệt!

Tên thổ hào này là tìm A Kiêu a!

Bốn người mắt chữ o mồm chữ ô, đặc biệt là đại ngốc, ngẩn người ra, miếng há lớn.

Lục Bắc Kiêu là người ở trên núi nghèo khó xuống, làm sao mà quên tên thổ hào này chứ? Chẳng lẽ là…

Trong não Đại Ngốc tự động nhảy ra hai chữ” kim chủ”! lại nhớ đến máy BP!

“Kiêu Kiêu! Cậu có chuyện gắp tìm con!” Đổ Quân cởi mắt kính đen ra, anh đã đợi ở đây hai tiếng rồi!

Lục Bắc Kiêu lại không muốn lộ thân thế bối cảnh của mình trước các chiến hữu, anh nắm lấy cánh tay Đổ Quân kéo anh đi qua một bên.

“Cậu nói tốt nhất là chuyện chính đáng!” Lục Bắc Kiêu trở mặt, bộ dáng như trưởng bối nghiêm khắc giáo huấn trẻ nhỏ!

Đổ Quân không những không lo lắng, ngược lại còn rất đắc ý, trong lòng nghĩ, tên tiểu tử nhà ngươi nghe tin này nhất định sẽ sùng bái cậu của ngươi!

“Kiêu Kiêu, có tên tiểu bạch kiểm đến dụ dổ cô dâu của con!” Đổ Quân nói xong, biểu tình mong chờ” Kiêu Kiêu mau mau khen tôi đi”nhìn cháu ngoại trai nhà mình.

“Cậu tìm tôi chính là vì chuyện này?” Đổ Quân đang đợi nhận thưởng, mà Lục Bắc Kiêu chỉ thả rắm một câu như thế.

“Kiêu Kiêu, cô dâu của con sắp bị người ra dụ dổ rồi, địa vị của con sắp không giữ được nữa rồi!”

“Vậy người đó cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi hay dũng mãnh hơn tôi?” Lục Bắc Kiêu ngoài cười trong không cười hỏi.

Đổ Quân lắc đầu.

“Vậy cậu xem cô dâu của tôi là đồ ngốc sao? Đồng chí Đổ Quân, ánh mắt của cô dâu tôi rất cao, sao này cậu mà nói lời vô nghĩa, tôi quay về sẽ kêu Lão Phật Gia đưa cậu đến Nam Phi khai thác!” Lục Bắc Kiêu giọng điệu không tốt nói xong rồi đi.

Chết tiệt! Tên tiểu tử này tin nha đầu kia mà không tinh cậu trẻ của nó!

Đổ Quân như nghe tiếng vả vào mặt “ bốp bốp bốp.”

“Còn nữa, không cho phép cậu ở trước mặt chiến hữu của tôi nói cậu là cậu của tôi!, chỉ cần nói nói…” Lục Bắc Kiêu quay đầu lại dặn dò Đổ Quân,” chỉ cần nói tôi là ân nhân của cậu, tôi trên đường giúp cậu bắt tên móc túi! Cậu mà dám nói cái khác cậu chết chắc!”

….…

Bọn họ ngồi xe của cậu trẻ yêu nghiệt đến thành phố, có Lục Bắc Kiêu cảnh cáo trước, Đổ Quân nào dám nói cái gì, trên đường cực kì vô tội ngồi co ở bên cạnh ghế lái.

Một đám người lên xe cười cười nói nói, thương lượng mấy tiếng này nên ăn gì uống gì chơi cái gì để giải trí, còn Lục Bắc Kiêu trong lòng chỉ có nha đầu của anh mà thôi.

Anh phân phó Đổ Quân trước đưa đám người đi chơi, còn mình tự xuống xe, nhưng rất nhanh sau đó Đổ Quân đã đuổi theo.

Hai người đi đến khách sạn.

Vừa đến đại sảnh, vừa hay nhìn thấy Diệp Kiều và Đường Hựu Thời đi vào thang máy, “ Kiêu Kiêu, bọn họ lại ở cùng nhau rồi, cậu không có lừa con chứ? Chẳng qua là người thứ ba này chỉ là chất xúc tác cho tình yêu thôi, con, con đừng kích động a!”

Đổ Quân này không có tâm nhãn ở một bên quạt gió thêm lửa, một bên sợ chuyện náo ra mạng người, thực ra anh chỉ muốn có cảm giác tồn tại bên cạnh cháu trai mình mà thôi!

Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn anh, “ Lầu mấy?” thang máy đã đi lên rồi, anh đuổi không kịp, hỏi.

“lầu 16”

Thế là Lục Bắc Kiêu đi về hướng cầu thang dự phòng, một bước năm bậc!

Vừa lên đến nơi thì thấy nha đầu và người đàn ông đó đi vào phòng 1602.

20 phút sau…

“Đường tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp tôi một chuyện lớn!”

“Kiều Kiều, chúng ta cũng là bạn bè, cám ơn quá khách khí rồi, nếu em muốn thật sự cảm ơn tôi, vậy tối này cho tôi chút mặt mũi đi ăn cơm cùng đi? “ Đường Hựu Thời thừa cơ nói.

Đổ Quân đang trốn ở một nơi tối, thật sự thay Đường Hựu Thời đổ mồ hôi hột.

“Đường tiên sinh, tối nay tôi có hẹn với bạn trại tôi rồi!” Tên Đường Hựu Thời này, ý của Túy Ông không ở trong rượu, làm sao cô không nhìn ra chứ.

“Bạn trai của em? Làm sao có thể?” Đường Hựu Thời làm sao tin cô gái đẹp này mới 18 tuổi mà đã có bạn trai rồi.

“Sao lại không thể?” lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên, am thanh này, trong phút chốc mọi tế bào trong người Diệp Kiều đều hưng phấn lên.

Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở chổ này?

“Anh Kiêu!” Sự ngọt ngào phát ra từ nội tâm cô kêu lên, chạy về phía thân hình cao lớn đó, sau đó trược tiếp rơi vào cái ôm của anh, còn tưởng anh đã rời khỏi thành phố N rồi…






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch