Giang Nhu nhìn anh một cái, sau đó thật cẩn thận mở cờ thưởng ra, bởi vì có kinh hỉ này, cho nên khi nhìn thấy một bao tiền đầy tràn gói trong cờ thưởng, tâm tình ngược lại không có quá kích động, chỉ cảm khái một câu, "Thiệt nhiều tiền!"
Sau đó đổ tất cả tiền lên giường, thật cẩn thận mở ra lá cờ thưởng bị anh nhào nhăn, cẩn thận gấp lại, còn chưa chắc chắn ngẩng đầu hỏi một câu, "Lá cờ thưởng này là của anh hả?"
Có lẽ Lê Tiêu không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng này, nửa ngày cũng không lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn thấy nàng, nghe hỏi thế, mới lấy lại tinh thần đột nhiên hỏi một câu, "Cái này rất quan trọng sao?"
Sắc mặt có chút kỳ lạ.
Giang Nhu cảm thấy anh hỏi thật vô nghĩa, cờ thưởng không quan trọng thì cái gì quan trọng?
Anh Trần trong đồn cứu người có công, được gia đình người bị hại tặng cờ thưởng, một tháng đó trên mặt đều cười nở ra hoa, trong đồn lại chụp ảnh tuyên truyền ở trên mạng, còn lên tin buổi sáng nữa.
Cuối cùng anh Trần lồng khung cờ thưởng dán lên treo trong phòng khách nhà mình, đứa nhỏ nhà anh ta nhìn thấy ai cũng nói việc này.
Những người khác trong đồn hết sức hâm mộ.
Về phần số tiền này, ngại quá, Giang Nhu thật đúng là không có quá nhiều cảm giác, tuy rằng gia cảnh cô bình thường, nhưng cũng không thiếu tiền tiêu, hơn nữa sự nghiệp của anh trai chị dâu cô thành công, kiếm nhiều lắm, thường xuyên cho cô tiền tiêu vặt dùng.
Thấy vẻ mặt không thèm để ý của anh, khẩn trương hỏi một câu, "Cái này sẽ không phải là anh trộm đấy chứ?"
Đầu xoay chuyển nghĩ đến lẽ nào anh ở trên xe lửa trộm cả tiền và cờ thưởng của người khác.
Lê Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy cô mang thai tới choáng váng, cho dù anh trộm cũng không đến mức giữ lại cái này.
Nhưng anh coi như đã hiểu, ở trong mắt cô, nhiều tiền như vậy cũng không quan trọng bằng tấm vải này.
Giang Nhu thấy anh không nói lời nào, trong lòng có chút sợ hãi, nắm lấy cổ tay anh, "Anh thực sự làm chuyện loại này hả? Không được, anh nhanh đi tự thú đi!"
"…"
Lê Tiêu không nói chuyện, kéo áo gối khoát lên trên đầu gối, gói tất cả tiền vương vãi ở trên giường cột lại, cũng không biết có phải bị thái độ của Giang Nhu ảnh hưởng anh hay không, nhìn thấy số tiền này cũng không cảm thấy quá hiếm lạ, tiện tay ném lên cái bàn ở cách đó không xa, kéo đèn nằm xuống.
Thấy Giang Nhu ở bên cạnh còn đang quấn quýt lấy anh đi tự thú, có lẽ là phiền, anh tức giận đáp lại một câu, "Trộm cái gì mà trộm? Ông đây chưa từng làm loại chuyện này."
Túm chăn che đầu rồi đi ngủ.
Giang Nhu nửa tin nửa ngờ, cũng nằm xuống theo, trước khi nằm còn cẩn thận đặt cờ thưởng vào trong, dự định ngày mai cất giữ cẩn thận.
Nhưng vẫn không quá yên tâm, nhịn không được xê dịch lại chỗ anh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh kiếm được nhiều tiền như vậy ở đâu ra thế?"
Cô biết đời trước anh tố cáo bán hàng đa cấp có công được một khoản tiền, nhưng không biết có nhiều như vậy.
Những việc linh tinh, thấy thế nào cũng không đúng.
Nhưng dù cho Giang Nhu hỏi như thế nào, Lê Tiêu đều giả bộ ngủ không nói lời nào.
Tức giận đến mức Giang Nhu đẩy anh một phen, lật người cũng đi ngủ.
Người đàn ông ở trong chăn buồn cười một tiếng.
Thế nhưng, sáng hôm sau, Giang Nhu vẫn biết được chân tướng từ trong miệng anh, cờ thưởng là thật, nhưng lai lịch của số tiền này có hơi bất chính.
Lê Tiêu cũng không gạt cô, nói sơ những việc đã trải qua sau chuyến đi lần này, thì ra ban đầu bọn họ đã bị lừa, bà con đó của Chu Cường vào vùng duyên hải làm công hai năm, không biết như thế nào bị lừa vào trong ổ bán hàng đa cấp, sau đó những người đó kiêu căng, dã tâm cũng lớn, còn phái người đi đến mấy thành phố ở đất liền bán hàng đa cấp, bà con của Chu Cường chính là một trong số đó, đi theo sếp nhỏ qua thành phố bên cạnh, địa vị của gã ta ở trong đội không cao.