Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 106: Khảo nghiệm kết thúc

Chương 106: Khảo nghiệm kết thúc





Một đám người trợn mắt há mồm, Trác Vân trưởng lão thật là kinh khủng, miệng mở thật rộng, điên cuồng gào thét không ngớt, làm cho thiên địa chấn động nổ vang, một người không lâu trước đây hiền lành lịch sự, bộ dạng bình tĩnh thông dong mà giờ hoàn toàn trái ngược.

Tất cả mọi người chịu không được nên đành lùi lại, sợ hắn nổi giận mà làm bị thương đến người khác.

"Gia gia, Trác Vân trưởng lão bị sao vậy, là đang thi triển Khuyển Ma Công thời Thượng cổ sao, thật là đáng sợ." Một đứa trẻ của bộ lạc níu níu góc áo của tổ phụ mình, trên mặt mang một tia sợ hãi.

"Chuyện này...Không kém bao nhiêu đâu." Tộc lão của bộ lạc gật gật đầu, nói quanh co.

"Hắc Sắc Liên dược ở nơi nào?!" Trác Vân trưởng lão rống to, cặp mắt đều đỏ ửng lên, bước ra hai bước liền tới phía trước địa quật, tìm kiếm khắp nơi.

Mấy vị trưởng lão khác của Bổ Thiên các cũng gấp rút vọt nhanh tới, bọn hắn trên đầu đầy mồ hôi hột, tức giận không thôi, chứng kiến cái hố kia, trước mắt mỗi người đều biến thành màu đen, như muốn bất tỉnh đến nơi.

Là một cây bảo dược, nếu chỉ là loại bình thường thì không sao, nhưng mà gốc cây này rất có thể sẽ lột xác, trở thành thánh dược chí bảo, làm sao bây giờ lại không thấy?

"Chết tiệt, là ai đánh cắp hả?" Hùng Phi trưởng lão thở gấp.

Mọi người không nói gì, vốn là đến để xem bảo dược, chưa từng nghĩ sẽ chứng kiến một màn như thế này, Hắc Sát Liên bị thất lạc, còn mấy vị trưởng lão thì gào thét giống như những kẻ điên.

Bọn họ thân hình như tia chớp, nhanh nhẹn vô cùng, cố gắng tại địa phương này tìm cho ra một ít manh mối nào đó.

"Khục..." Một vị khách đến từ một thế lực lớn ho khan một tiếng, nói: "Thực sự là bảo dược sao?"

Có người nghi ngờ như thế, mấy vị trưởng lão ở Bổ Thiên các hiển nhiên càng phát điên lên, mặt mũi lần này mất hết rồi, vốn là muốn thể hiện ra một ít nội tình, kết quả lại gây ra một trò cười như thế này.

"Là ai làm?" Bọn hắn hận không thể lập tức bắt lây tên này.

Trác Vân trưởng lão vẫn còn đang điên cuồng gào thét. Làm cho lỗ tai người khác đau nhức hết cả lên, hắn hận đến phát điên, chuyện này quả thật rất khó coi, chính hắn mời tới một đám đồng đạo mà kết quả lại làm cho hắn không còn chút mặt mũi nào nữa.

Ở bên trong địa quật, Hắc hổ đi ra, thân hình khổng lồ làm cho từng người đều run sợ, quá mức kinh khủng. Thân thể của nó cao hơn ngọn núi một chút, chuyện này cũng quá dọa người rồi.

Toàn thân của nó đen nhánh, da lông rất dài, đứng ở đó như là một tòa núi kỳ dị làm cho tâm hồn mọi người khiếp sợ, đôi huyết mâu vô cùng to lớn, lạnh như băng nhìn mọi người.

Mà bên trong địa quật, sát khí màu đen bất chợt dâng lên, cuồn cuộn hướng ra phía bên ngoài, giống như là đang đi tới cửa ra vào của Địa ngục. Làm cho mọi người lạnh mình mà kinh hãi.

Hắc hổ vừa xuất hiện. Mấy vị trưởng lão cũng không khỏi run sợ. Không giám vô lễ với nó, bởi vì đây là một con cự thú có thể chinh chiến với Thái cổ dị chủng, thực lực cường đại đến dọa người. Năm đó một vị tiền bối vô cùng mạnh mẽ đã ra tay, hủy diệt bảo cụ. Hao phí tâm trí mới có thể hàng phục được nó.

Hắc hổ gào thét, vạn núi dao động, không ít người bị hù làm cho khiếp sợ, gần như muốn ngã nhào lên mặt đất, nhất là một nhóm trẻ con sắc mặt càng thêm trắng bệch, chưa từng thấy qua một con mãnh thú nào còn cao hơn cả một ngọn núi.

Nó truyền ra một luồng thần niệm cực lớn, nói cho bọn người Hùng Phi, Trác Vân biết.

"Kế điệu hổ ly sơn!" Mấy vị trưởng lão đâu răng, đau gan, đau dạ dày, mưu kế này, cái tên này thật sự là đặc biệt nha.

Hắc hổ chậm rãi tiến vào bên trong địa quật, biến mất không thấy đâu nữa, cho đến lúc này mọi người mới dám thở dài ra một hơi, chuyện này quả thật đáng sợ, loại uy áp này làm cho người khác ngay cả hô hấp cũng đầy khó khăn.

"Tra đến cùng, tranh thủ thời gian mà tìm kiếm manh mối!" Hùng Phi trưởng lão quát, hắn có cảm giác ù tai hoa mắt rồi, hai ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, giày vò làm cho hắn gần như chịu không nổi.

Nghĩ đến hai chữ giày vò này, trong đầu hắn thoáng xuất hiện hai chữ "đứa nhỏ", lập tức thở gấp kêu lên: "Các ngươi nói xem, có phải hay không do nhóc siêu quậy kia làm?"

Lời này vừa thốt ra, cả hiện trường đều lặng ngắt như tờ.

Nhưng ngay sau đó liền nhao nhao cả lên, theo phỏng đoán của mọi người, 80% chính là do tên nhóc con kia làm, đây chính là phong cách của nó, ngay cả thông đạo Hư Thần Giới cũng không buông tha, một gốc bảo dược tốt như thế để ở trước mặt, ngươi nói xem chẳng lẽ nó không có đầu óc hay sao? Nếu chiếu theo suy nghĩ của đứa nhỏ này, rõ ràng sẽ không nói một lời nào, vậy khẳng định là thiên lôi đánh xuống.

"Ta đi, tên nhóc con này đúng là một ngôi sao chổi mà, ai ở bên cạnh nó đều sẽ gặp chuyện không may."

"Ha ha, trước kia truyền ra tin tức nó muốn tới Bổ Thiên các, ta biết ngay mà, thượng cổ Tịnh thổ muốn sụp đổ rồi, chẳng lẽ các ngươi không suy nghĩ tên nhóc con đó là ai, ngay cả Hư Thần Giới cũng không chịu nổi nó, phải trực tiếp đuổi đi."

"Quả nhiên chính là kết quả của nó, lại làm thêm một chuyện nhân thần cộng phẫn, ha ha, vì cớ gì ta lại muốn cười to thế này."

...

Trưởng lão của Bổ Thiên các thật là đáng thương, sắc mặt ai nấy đều biến thành màu đen, cơn giận sôi trào, suy đoán xem thử ai làm ra chuyện này, còn những người đến dự lễ một chút thông cảm cũng không có, trái lại còn cảm thấy có chút hả hê.

"Truy!" Trác Vân trưởng lão đã phát cuồng, mở miệng đang dính máu thật to ra, quát đến nỗi khàn cả giọng.

"Đúng, mau đuổi theo, tên nhóc siêu quậy kia ngay cả gốc cũng đào lên, tranh thủ thời gian đuổi theo, sau đó trồng xuống lại chắc vẫn có thể sống được." Một vị trưởng lão khác nói.

Rất nhanh bọn hắn liền phát hiện ra một cái hố rất sâu, chính là do lúc trước Nhóc tỳ bật người nhảy lên, phát hiện được dấu vết này, một cước trực tiếp làm cho nham thạch trên mặt đất đều nứt vỡ ra, giống y như kết quả của hắn khi phá vỡ kỷ lục của Thạch Nghị ở Hư Thần Giới.

"Trời ạ, quả nhiên là hắn!" Giờ khắc này, mọi người mới kinh hô cả lên.

Suy đoán là một việc, xác thực lại là chuyện khác, tên nhóc siêu quậy hết sức xấu xa mà, tựu rất đơn giản mà trộm đi bảo dược của Bổ Thiên các.

"Đừng lo lắng, tranh thủ thời gian bày thiên la địa võng, cùng nhau bắt lấy tên tiểu tặc này!" Trác Vân trưởng lão hóa thân thành một đại Lạt Ma, không thèm để ý đến hình tượng nữa, hổn hển gào thét thật to.

Chiến trường thứ hai bị phong tỏa, bọn hắn tin tưởng, Nhóc tỳ có chắp thêm cánh cũng chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt lại.

Bọn hắn dựa theo suy đoán phương hướng của nhóc siêu quậy mà truy tung, khi thấy dấu vết lúc hắn bật lên nhảy qua mấy cái sơn lĩnh, ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.

Khí lực kiểu này đúng là quá nghịch thiên, làm cho mọi người đều phải sợ hãi.

"Thạch Nghị có đối thủ rồi!" Một vài người thầm thở dài, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

"Chỉ sợ phải chờ thêm hai ba năm nữa, hiện tại tên nhóc con này tuổi còn quá nhỏ" Một người khác mở miệng.

Một đường truy tung, tất cả mọi người của Bổ Thiên các đều xanh cả mặt, bởi vì trên đường đi bọn họ tìm thấy được một vài mảnh vụn của khối linh dược, ở trên mặt có dấu răng nhỏ.

Giờ khắc này, không chỉ Bổ Thiên các, mà ngay cả những người đến xem lễ cũng đau lòng không thôi, hay cho một đứa trẻ phá gia chi tử! Bạn đang đọc chuyện tại

Đây là cách để ăn bảo dược sao, không nói đến chuyện sau này có thể lột xác biến thành thánh dược, mà cho dù ngươi có trộm được đến tay thì cũng không nên trực tiếp ăn như thế. Nếu như đem đi để luyện dược, như thế thì mới có hiệu quả tốt nhất.

Tên nhóc siêu quậy này biến nó giống như là một củ cà rốt, trực tiếp nhai ngấu nghiến, chuyện này đúng là phung phí của trời mà. Chỉ sợ hấp thu được ba thành dược liệu mà thôi.

"Tức chết đi mà" Hùng Phi trưởng lão nổi trận lôi đình.

"Ah phốc"

Trác Vân trưởng lão trực tiếp phun ra một ngụm máu, đúng là một tên nhóc phá gia mà, sao lại có thể làm ra chuyện như thế này được, không biết đây chính là Hắc Sát Liên sao? Hắn ngửa mặt lên trời gào rú.

"Ta đương nhiên biết là Hắc Sát Liên chứ. Ăn sống, nấu chín, không phải chỉ là ăn thôi sao, đối với ta mà nói, không có gì khác nhau, chỉ là để đột phá đệ lục Động Thiên mà thôi." Nhóc tỳ oán thầm.

Đồng thời, nó gãi đầu, lúc đó do chạy quá nhanh, có làm rơi một vài miếng dược liệu, đúng là hơi lãng phí thiệt.

Nếu như bị mọi người biết ý nghĩ của nó, cũng nghe được lời nói của nó. Nhất định sẽ đè chặt nó xuống đất. Trước tiên đập cho một trận rồi mới tra hỏi, như thế cũng gọi lãng phí? Ngươi ăn bảo dược giống như gặm một củ cải trắng, ăn như thế mới gọi là lãng phí đấy!

Cuối cùng, một đường truy đuổi, Bổ Thiên các lại nhặt được một khúc rễ cây, Trác Vân trưởng lão lúc này hai mắt đã biến thành màu đen. Thiếu chút nữa là bất tĩnh, tên tiểu tử này ngay cả gốc cây cũng không buông tha, ăn cho đến hết luôn sao?!

"Ngay cả gốc cây mà ngươi cũng ăn luôn sao?" Hùng Phi nhắm mắt lại, liên tục gào thét.

Những người của Bổ Thiên các hoàn toàn tuyệt vọng, đến ngay cả gốc mà cũng ăn, không có khả năng làm cho Hắc Sát Liên sống lại nữa rồi, làm cho tất cả mọi người đều đau lòng.

"Không phải là bảo dược sao, toàn thân trên dưới đều là bảo vật, chắc chắn là không thể lãng phí rồi, phải ăn cho hết." Nhóc tỳ trong nội tâm thầm nói, đối với biểu hiện của bọn họ nó cực kỳ không hài lòng, các ngươi mới là người lãng phí, đến cả gốc cũng phải lãng phí sao? Lãng phí quá, đáng xấu hổ!

May mắn là Hùng Phi, Trác Vân không thể nghe được những lời trong lòng của nó, bằng không thì lại phải thổ huyết thêm lần nữa.

"Đừng để cho ta bắt lấy ngươi, nếu không ta cũng sẽ giống như ngươi làm ra một chuyện nhân thần cộng phẫn!" Trác Vân gào thét.

Hùng Phi thiếu chút nữa thì lệ rơi đầy mặt, từ khi tên tiểu tử này vào Bổ Thiên các, hai ngày nay không có một chút yên tĩnh nào, hết chuyện này đến chuyện khác làm cho người khác phải phát điên lên, quả nhiên không hổ được mọi người ở trong Hư Thần Giới gọi là "Nhân thần cộng phẫn".

"Lật tung chiến trường thứ hai lên cho ta, lên trời xuống đất cũng phải tìm ra cho ta, không thể buông tha." Một vị trưởng lão hạ mệnh lệnh.

Đúng lúc này, một đám nam nữ trẻ tuổi nhanh chóng chạy vào giữa rừng núi, tìm tòi bốn phương tám hướng, những người này chính là những đệ tử môn đồ chính thức của Bổ Thiên các, tuổi đã ngoài hai mươi, cực kỳ cường đại.

"Người vẫn không đủ, mặc dù đã phong tỏa nơi đây nhưng mà địa phương này quá lớn, vạn nhất nó trốn đi thì rất khó để tìm, mau chóng gọi thêm người!"

Một ngày này, Bổ Thiên các oanh động, cuối cùng phàm là đệ tử của môn phái đều bị điều động đến, rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa, bao phủ toàn bộ chiến trường thứ hai.

Chuyện này tự nhiên là truyền tới Hư Thần Giới, nơi khơi ra náo động, mọi người đều sợ hãi thán phục năng lực gây tai họa của nhóc siêu quậy này, có thể làm cho Bổ Thiên các phải đào ba tất đất để tìm cho ra nó, quả thiên là kinh người mà.

"Bổ Thiên các thật là đáng thương."

Các nới trong Hư Thần giới đều bàn tán, trong lúc nhất thời một tên miệng còn hôi sữa liền trở thành nhân vật nóng nhất, làm cho mọi người không ngừng thảo luận suy đoán, thỉnh thoảng còn có tiếng cười ta.

Đáng thương cho Bổ Thiên các, ở Phong tiêm lãng khẩu, thỉnh thoảng lại bị người khác giễu cợt, làm cho bọn hắn tức giận không thôi, thề nhất định phải tìm cho bằng được tên nhóc con này, nhốt vào bên trong Tịnh thổ, từ từ trừng trị.

"Đã tìm được!" Bỗng nhiên ở chiến trường thứ hai có người kêu lên, tới báo tin vui.

"Ở nơi nào?!" Trác Vân trưởng lão hai con mắt mở ra.

"Ở bên trong một tổ chim con tìm được ba bộ bảo cốt." Một gã đệ tử chạy tới, cầm lấy ba bộ bảo cốt sáng óng ánh.

"Lại có phát hiện nữa, ở phía sau một thác nước tìm được ba bộ bảo cốt." Lại một nữ đệ tử mang thu hoạch của mình tới.

"Của ta, của ta, đều là của ta!" Nhóc tỳ nhìn về phía đám người, mắt mở thật to, thật là không cam lòng mà, nhưng chỉ biết gọi thầm trong lòng mà thôi, nơi miệng không giám hó hé điều gì.

Cuối cùng, Bổ Thiên các chỉ tìm được sáu bộ cốt, không còn thu hoạch được gì nữa, làm cho Nhóc tỳ thở phào nhẹ nhõm, còn có mười hai bộ nữa, trong nội tâm bình tĩnh đi một ít.

Sau đó, nó thay đổi hình dạng, lúc trước khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tròn như quả tảo to, nhưng bây giờ lại không giống như trước, nó rất cẩn thận, không muốn để lại một manh mối nào.

Xem lẫn trong ba ngàn đệ tử, nhiều người như thế, căn bản sẽ không bị ai chú ý, không ngừng thay đổi vị trí, thay đổi hình dạng từ từ tiến hành, vì vậy rất khó để có người nhận ra.

Mấy vị trưởng lão của Bổ Thiên các sắc mặt âm trầm, tập trung hơn một trăm vị thiên tài ở chiến trường thứ hai lại một chỗ, ánh mắt đảo qua từng người, như muốn tìm ra thứ gì đó.

"Khảo nghiệm kết thúc!"

Cuối cùng, Hùng Phi và Trác Vân nói ra mấy chữ, con ngươi phát ra màu xanh lá nhìn chằm chằm vào những thiên tài này, cho rằng nhóc siêu quậy có khả năng trà trộn vào nới đây.

Chậm rãi tìm kiếm, chỉ cần tiến vào Bổ Thiên các, không tin là tìm không ra! Đây chính là ý nghĩa cũng những vị trưởng lão.

Nhưng mà, trong nội tâm của họ rất không bằng lòng, vậy mà vẫn không thể bắt được, tên tiểu tử này chạy quá nhanh, là một hạng người trong những thiên tài này sao?

Mấy vị trưởng lão đã thương lượng qua, cho rằng Nhóc tỳ giống như suy đoán của một số người, là một ấu tể của thái cổ hung thú nào đó, hóa thành hình người, một dị thú tuyệt đối có loại thần thông nào đó.

Bằng không thì tại sao nó lại có sức bật kinh khủng như thế? Hơn nữa sao lại tới vô anh đi vô tung được chứ.

"Đúng là đáng hận!" Mấy vị trưởng lão gào thét.

Ngoài bọn hắn ra, ở bên ngoài chỉ còn có một thiếu niên áo bào màu bạc tâm huyết quy cuồng, hắn cuối cùng cũng biết ai đã đập mình hai búa, không khỏi ngửa đầu lên nhìn trời, thiếu chút nữa nước mắt tuông rơi, thù này kết quá lớn rồi!.

"Trông thấy chưa, người này chính là thiếu niên anh hùng tài giỏi, gặp chuyện không sợ hãi, trong lúc mọi người than thở, chỉ có một mình hắn khinh thường nhìn bầu trời."

"Gia gia, cháu nhìn thấy rồi, chính xác chỉ có một mình đại ca ca nhìn lên bầu trời mà thôi."

"Thiếu niên này quả nhiên tài giỏi, tâm tính siêu phàm, vượt xa người bình thường!" Một vài trưởng lão cùng tiền bối danh túc than thở.

Thiếu niên áo bào màu bạc nghe được những lời này, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập mạnh, hắn cố nén cơn xúc động đang dân trào.

"Đã xong, từ nay về sau, các ngươi đều là đệ tử của Bổ Thiên các, sẽ đạt được truyền thừa của Thượng cổ Tịnh thổ. Tốt rồi, bây giờ bắt đầu vào sơn môn." Một vị trưởng lão nói lớn.

Một đám người cuồn cuộn từ trong chiến trường thứ hai đi ra, hướng về sơn môn Bổ Thiên các.

Ở bên trong sơn môn, còn có một đám thiếu niên đang đứng đợi, có Thạch Nghị, có Tiểu nữ nhi mà Nhân Hoàng sủng ái nhất, còn có Hoàng tử của Cổ Quốc, còn có những con nối dõi của thái cổ dị chủng, cùng nhau trải qua nghi thức nhập môn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch