Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1159: Sóng cuồng gió loạn

Chương 1159: Sóng cuồng gió loạn





"Trời ạ, chúng ta rốt cục trở về rồi!"



"Cám ơn trời đất, lại trở về nhân gian rồi, sống sót từ cái chiến trường Tiên gia quạnh hiu kia thật sự không dễ chút nào."



Chiến thuyền tiến vào bên trong Thư viện Thiên Thần thì có mấy người thở dài một hơi, đặc biệt một vài tôi tớ của cường giả thì vỗ vỗ ngực. Trong hoàn cảnh kia, những người đi theo này tới nơi đó hoàn toàn chỉ là tốt thí.



"Được rồi, các ngươi có thể về nghỉ ngơi." Một vị trường lão phân phó.



Sau khi trở lại, mấy vị trưởng lão trên chiến thuyền là người biến mất trước tiên, bởi vì có thứ mang về từ chiến trường Tiên gia lần này không phải bình thường, cần lập tức triệu tập nhân thủ nghiên cứu.



Kinh thư bằng ngọc thạch, tổng cộng đạt được bốn bộ, đây là chiến công huy hoàng.



Những ông lão bên trong Thư viện tụ họp lại với nhau tràn ngập vẻ kích động, ai ai cũng đang xem xét những kinh văn Tiên Đạo này.



Hơn nữa, những kho tàng điển tịch trong thư viện thì độ phong phú càng nhiều hơn, khiến lòng người nôn nóng, đám trưởng lão bên trong Thư viện đều đang nghiên cứu và tìm hiểu, đây là kinh thư giá trị không thể tưởng tượng được.



Chỉ là, những thứ này ở kỷ nguyên hiện tại tựa hồ không cách nào tu luyện hiệu quả được, và là một vấn đề lớn, trong nhất thời đã làm khó bọn họ.



Cũng không phải tất cả mọi người đều từng đến chiến trường Tiên gia, sau khi nghe được những thông tin ấy thì đều trợn tròn mắt.



Rất rõ ràng, thư viện không còn yên tĩnh nữa, các loại tin tức lũ lượt kéo đến, kéo theo đó sự náo động khủng khiếp.



"Kinh văn Tiên Đạo đấy nhen, lại mang về không chỉ một bộ, lần này chúng ta đều có cơ hội nghiên cứu và tìm hiểu rồi!"



"Tên kia là ai, đến từ một bờ khác của thế giới, bị người thu làm người hầu, các ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ? Lại bắt sống được sinh linh dị vực!"



Một vài tin tức bay đầy trời, kéo theo là sự bàn tán ầm ĩ.



"Tam Đầu vương là sinh vật gì thế, các ngươi lại làm thịt một con luôn à, vậy mà không mang thi thể về để chúng ta nhìn một chút?"



"A, lữ trình thần dị, có người lại hái được Long thảo trong hang động của Chân Long, sau khi ăn vào thì cường độ huyết nhục tăng mạnh và trở thành Luyện Thể giả?!"



Thư viện không cách nào yên tĩnh được, đừng nói là những người không đi chiến trường Tiên gia, chính là những tu sĩ từ nơi này trở về cũng đều sững sờ, sau khi hiểu được các loại ẩn tình thì đố kị và ước ao đủ kiểu.



"Ồ, cái tên khốn được cho là đã giết chết Tam Đầu vương kia bị trường lão mang đi rồi, chắc là muốn thăm dò xem hắn có làm nên loại chuyện điên cuồng kia hay không ư?"



Thạch Hạo được đãn đi, tiến vào địa phương bế quan của Đại trường lão, rất lâu sau mới đi ra và người khác không biết bọn họ nói chuyện gì.



Nhưng từ khi bước vào nơi đó đến sau khi ra ngoài thì những lời đồn đã bay đầy trời.



Sau khi Thạch Hạo trở lại cũng không nói thêm gì mà rất yên tĩnh, ngồi xếp bằng ngộ đạo và tu hành trên một ngọn núi hùng vĩ ở khu vực của mình.



Đây là một ngọn Thần sơn nằm bên trong vùng đất lành của Vương Hi, khí thế hào hùng mang theo sương mù lượn lờ, phát tán hào quang, cao vút trong mây.



Thạch Hạo càng yên tĩnh thì người khác càng hiếu kỳ, ai cũng muốn biết đã chuyện gì xảy ra.



Kết quả, ngay trong ngày hôm đó, bên ngoài động phủ của Vương Hi, giữa từng ngọn núi lớn thỉnh thoảng lại có tu sĩ đến trước thăm hỏi, đều tìm hiểu mọi chuyện.



Mọi người đều tò mò, hắn là một người thế nào, lại thu phục được Mạc Đạo - người nắm giữ ba luồng tiên khí, lại nghi ngờ rằng là người đã đánh chết Hư Không thú, càng là một vị Luyện Thể gia đã đi tới cực cảnh...



Sau đó, sóng gió càng diễn biến càng mãnh liệt, có người từ chỗ Đại trưởng lão truyền ra tin tức, Tam Đầu vương là do hắn giết! Lại có người nói, hắn mặc dù không tu ra ba luồng tiên khí nhưng bởi vì là Luyện Thể giả, với lại thiên tư cao tuyệt nên có thể sánh ngang đám người Yêu Nguyệt công chúa.



Còn có người nói, hắn sở dĩ trở thành đạo hữu của Vương Hi, bởi vì là người đi theo nàng cho nên mới được trú ngụ bên cạnh động phủ của nàng.



Chiến trường Tiên gia phát sinh rất nhiều chuyện, mà tin tức về hắn thì lại chiếm không ít.



Đồng dạng, một vài tin tức kinh người khác cũng đã truyền ra.



"Chí tôn trẻ tuổi của Phong tộc đã chết ở chiến trường Tiên gia ư?!"



"Chuyện này có thật không đó, Phong Hành Thiên đã tu ra ba luồng tiên khí mà, lại tráng niên mất sớm như vậy sao!"



Thạch Hạo nghe thấy tin tức này thì chỉ nỏ nụ cười lạnh nhạt.



Trên thực tế, phong ba nếu tiếp tục nữa sẽ rất phiền phức, còn có tin tức khác, chẳng hạn như đứa cháu cùa Nguyên Thanh mà Thạch Hạo căm ghét cũng bị giết ở trong đó.



Rất nhiều người ý thức được sự bất phàm của Thạch Hạo nên không ngừng tìm hiểu.



Đương nhiên, trong chuyện này cũng có người nói, Tam Đầu vương không thể do Thạch Hạo giết mà đều nhờ vào công Mạc Đạo.



Mà việc Thạch Hạo có thể thu phục Mạc Đạo cũng được người khác nói ra rõ ràng, bởi vì lúc hai người quyết đấu thì có ước hẹn rằng chỉ khống chế hai luồng tiên khí, nhưng Thạch Hạo là Luyện Thể giả vì vậy mới thắng hiểm.



Dồn dập hỗn loạn, ầm ĩ khắp chốn, trong lúc nhất thời cả Thư viện Thiên Thần chẳng thể yên ắng.



Làm người ta kinh ngạc nhất chính là, người đối đầu với Vương Hi là Yêu Nguyệt công chúa từng mấy lần phái người đến mời hắn, tâm ý lôi kéo cũng rất rõ ràng, tuy nhiên đều đã bị Thạch Hạo từ chối.



Sau đó không lâu, những đại thiên tài khác cũng đích thân đến quăng cành ô-liu.



Nghe nói, đều là các gia tộc sau lưng bọn họ xuất lực, muốn tranh thủ lôi kéo Thạch Hạo qua bên mình.



Tất cả những chuyện này đều xuất phát từ một nguyên nhân rất quan trọng, Mạc Đạo, trong lúc nhiều người xoắn xuýt việc Thạch Hạo có mạnh hay không thì có vài người đã để tới với người hầu của hắn.



Bởi vì, trong mắt những người kia, người hầu này giá trị vô lượng, còn "quý giá" hơn cả chủ nhân!



Kỷ nguyên Tiên cổ trôi qua, đây là lần đầu tiên cả cửu Thiên thập Địa tiếp xúc cùng sinh linh của thế giới bờ bên kia, đồng thời đã bắt sống mang về đây.



Tối thiểu, bề ngoài là như vậy!



Ảnh hưởng này sẽ rất sâu xa, rất nhiều thế lực cũng muốn đạt được Mạc Đạo, muốn thăm dò huyền bí của dị vực từ trong lời nói của hắn, người này là một bộ sách quý còn sống!



Nếu có thể đạt được một vài tình huống từ hắn, lúc đó khả năng sẽ hoá thành các giá trị và sức mạnh vô cùng lớn.



Rõ ràng, Thư viện Thiên Thần là nơi hành động trước tiên, bởi vì Mạc Đạo ở ngay bên trong thư viện, những lão già kia làm sao có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội này chứ.



Thậm chí, một vị trưởng lão bên trong thư viện cười híp mắt tới tìm Thạch Hạo, và rồi dẫn Mạc Đạo đi luôn.



Thạch Hạo cũng từng phản đối thế nhưng cuối cùng phải thỏa hiệp, nói cho bọn họ biết, Thư viện Thiên Thần phải chịu trách nhiệm bảo vệ tốt cho Mạc Đạo, không cho phép thế lực ngoại giới tới đây cướp người.



Vị trưởng lão kia gật đầu đồng ý đầy nghiêm túc.



Khiến người ta tiếc nuối chính là, Mạc Đạo vẫn luôn im miệng, giữ vững sự yên lặng, bất kỳ vấn đề gì liên quan tới dị vực đều sẽ không đáp lại.



Đại năng trong Thư viện đương nhiên sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, họ vận dụng ngay võ lực để kiểm tra nguyên thần của hắn, muốn dùng thủ đoạn bá đạo đạt được những gì mà mình muốn biết.



Nhưng mà, cũng chính bởi vì vậy suýt chút nữa gặp phải tai nạn chết người, Mạc Đạo thiếu chút nữa vì đó mà tử vong!



Bởi vì, bên trong nguyên thần đã sớm bị gieo xuống vết tích, nếu như dám cưỡng ép thăm dò thì sẽ phát nổ, giết chết Mạc Đạo cùng các sinh linh xung quanh hắn.



"Cái gì, vết tích một vị Bất Hủ giả lưu lại!?" Đám trưởng lão bên trong Thư viện chấn kinh không thôi.



Đầu Mạc Đạo phát sáng, cực kỳ khủng khiếp, quả thực muốn xoá bỏ toàn bộ thế gian.



Vào thời khắc mấu chốt thì bọn họ lấy ra Thập Giới đồ và Cửu Hoàng lô nhanh chóng trấn áp lại tất cả, nếu không nhất định xảy ra việc chết người.



Dù vậy, Mạc Đạo cũng gần như "thân tử đạo tiêu", sau đó mấy vị trường lão ra tay thì mới có thể bảo vệ hắn, và còn đưa vào Hoàng Huyết trì chữa thương nữa.



Ngày hôm đó Thạch Hạo la to rồi cướp Mạc Đạo về, nói thẳng cho khắp nơi biết, ai dám đánh có ý gì với Mạc Đạo chính là gây gỗ với hắn.



Hắn làm như vậy cũng có chút là thật lòng và cũng không ít làm quá, hắn không cách nào chống đối với trưởng lão trong thư viện, cũng không muốn Mạc Đạo nổi giận nên chỉ có thể làm đến một bước như này thôi.



Trưởng lão bên trong Thư viện đương nhiên sẽ không ra tay nữa, bởi vì nếu cưỡng ép tìm kiếm thì căn bản cũng không hiểu rõ được tình huống của thế giới bờ bên kia.



Trưởng lão bên trong Thư viện âm thầm căn dặn Thạch Hạo, thay đổi cũng được, thu phục càng tốt, cần phải từ trong miệng Mạc Đạo tìm hiểu được những tin tức có giá trị.



Đại năng của Thư viện Thiên Thần không ra tay nữa, nhưng những thế lực khác ở ngoại giới vẫn mơ ước và cực kỳ thèm khát.



Trong lúc này, càng có nhiều người đến thăm hỏi và trao đổi cùng Thạch Hạo.



Không thể không nói, loay hoay tới lui cũng rất là mệt, thế nhưng đạt được cũng không ít chỗ tốt, có không ít người mang tặng lễ vật, tất nhiên Thạch Hạo và Mạc Đạo nhận hết mà mang chia nhau.



"Này, các ngươi nghe nói gì không, Luyện Thể giả kia có khả năng phải rời khỏi Thư viện đó, có Trường Sinh thế gia mời gọi và hứa sẽ cho hắn vô số chỗ tốt."



"Người này thực sự rất thần bí, thu phục một tên tôi tớ mà lại dẫn ra sóng gió lớn như vậy, hơn nữa là hắn đã đánh chết Tam Đầu vương và Hư Không thú sao?"



Chỉ trong vòng mấy ngày mà các loại đồn đại đều đã xuất hiện.



Trên thực tế trong khoảng thời gian gần đây, đích thật có vài Trường Sinh gia tộc phái người tới tiếp xúc với Thạch Hạo, không chỉ coi trọng nhân tài như hắn mà còn nghĩ đến Mạc Đạo.



"Ha ha, mấy vị đừng nên có ý đồ xấu gì, người này là người đi theo minh châu Vương Hi của bộ tộc ta, tôi tớ của hắn tự nhiên cũng thuộc về bộ tộc ta!"



Người của Vương gia cũng đã tới và nói thẳng với mấy Trường Sinh gia tộc lòng mang ý đồ kia.



Đương nhiên, những câu nói này không thể nói trước mặt Thạch Hạo được.



Trên thực tế, người của Vương gia ở trước mặt hắn vô cùng khách khí, cực lực lôi kéo.



Thiên nhãn của Thạch Hạo sáng rực, mới vừa tiếp xúc và gặp qua mấy người này thì đã thấy đuọc vẻ khác thường trong ánh mắt, đó rõ ràng là một loại mất tự nhiên và ngạo mạn, cho rằng trên đầu hắn mang Kim Cương trác thì hiển nhiên đã bị bọn họ quản lý.



Những người này che giấu rất tốt, người bình thường sẽ không cảm nhận được loại kỳ thị kia, nhưng Thiên nhãn của Thạch Hạo nhấp nháy, thần giác nhạy cảm nên thấy rất rõ ràng, không thể nào gạt được hắn.



Ngoài ra, khiến Thạch Hạo không thoải mái chính là, trong đám người đến này hắn lại nhìn thấy người quen, là người của Vương gia đã từng ép hắn tiến vào Cổ quáng Thái Sơ.



Rất rõ ràng, bọn họ thông qua cái Kim Cương trác nên cũng đã nhận ra và biết hắn là ai rồi!



"Là hắn, là người đã tiến vào Cổ quáng Thái Sơ mà vẫn có thể sống sót đi ra, rồi chạy đến nơi này nữa à!" Những người kia hít vào hơi lạnh, bị doạ đến ngây ngẩn cả người.



Hai trong số những người này chợt trong mắt loé lên ánh đỏ, người tiến vào Cổ quáng Thái Sơ còn sống trở về, điều đó nói lên rằng có thể đã chiếm được báu vật. Hơn nữa, trong những ngày đó thỉnh thoảng mỏ quặng cổ lại có tiếng kinh văn vang lên, như là có người đang ngộ đạo.



Bọn họ có lý do hoài nghi, khả năng Thạch Hạo đã đạt được chân kinh bên trong Cổ quáng Thái Sơ.



Vì vậy, lúc bọn họ trông thấy Thạch Hạo thì ánh mắt vô cùng nóng bỏng, không chỉ muốn lấy được những thứ hắn mang ra từ bên trong Cổ quáng Thái Sơ mà còn muốn thông qua hắn thu được bí mật của Mạc Đạo.



Trong lúc nhất thời, Thạch Hạo như được coi là của riêng của Vương gia.



Khi những người bên ngoài tới tìm hắn thì Vương gia tìm mọi cách ngăn cản.



"Không biết tự lượng sức mình, các ngươi cũng muốn rước hắn vào gia tộc của các ngươi à? Không thấy trên đầu hắn đang mang Kim Cương trác sao, dù hắn có mạnh mẽ hơn nữa, dù cho thu phục được sinh linh dị vực nắm giữ ba luồng tiên khí thì hắn cũng chỉ có thể là tôi tớ nhà ta, không cách nào chống lại được!"



"Ha ha, hắn rất bất phàm nhưng cũng chỉ là người đi theo của tiểu thư Vương Hi tộc ta thôi, một ngày đã mang Kim Cương trác thì một đời đều sẽ đi theo!"



Bên trong Thư viện cũng có những người trẻ tuổi Vương gia khác, và sự điềm tĩnh kém xa các bậc cha chú, lúc chống đối tranh cãi với người cùng thế hệ của những gia tộc khác thì lớn tiếng như vậy.



Câu nói như thế có thể nào giấu được chứ, lập tức truyền vào trong tai Thạch Hạo.



Mà hắn sớm đã nhìn thấy vẻ ngạo nghễ và xem thường từ trong ánh mắt của đối phương, bởi vậy càng tức giận hơn.



"Các ngươi cho rằng ta là đầy tớ của Vương gia à, không phải chủ đội một cái Kim Cương trác rách nát hay sao chứ, thế thì ta chém nát luôn cho xem!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.



Bởi vì, lần này chính tai hắn nghe được từ những người có quan hệ với Vương gia, không ngờ khi bàn về vấn đề này lại lộ liễu và càn rỡ như thế.



"Ha ha, đạo huynh, ngươi đã là người của Vương gia rồi nên cũng đừng suy nghĩ nhiều làm cái gì." Người kia không một chút lúng túng nói như vậy.



Cơn giận của Thạch Hạo bốc lên, nói: "Vì rửa sạch sự sỉ nhục này, xem ra ta phải làm chút chuyện rồi!"



Rất nhanh có tin tức truyền đến, nhân vật tiêu điểm này rất tức giận nên đã đã chế ngự tiểu thư Vương Hi của Vương tộc, đồng thời niêm phong bên trong động phủ.



"Trời ạ, có tin đồn, tên kia rất nổi giận, vì rửa nhục nên đã bắt giữ Vương Hi và cùng nhau bái thiên địa động phòng!"



"À, không phải người của Vương gia nói rằng, Kim Cương trác kia là do chính tay Vương Hi đội lên cho hắn hay sao, nay tự dưng lại truyền ra chuyện như vậy?"



"Thì thế, tên khốn kia muốn rửa sạch nổi nhục nên mới làm như vậy đấy."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch