Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1250: Địa ngục

Chương 1250: Địa ngục





Hoàng tuyền lững lờ trôi, đại ngục không bến bờ.



Ngàn tỉ khung xương nằm rải rác bên trên mặt đất bao la, từng con gió thổi tới cuốn lên những bụi phấn xương cốt bên dưới, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp!



Đây là một nơi tuyệt diệt, không có sinh linh, không nhìn thấy được sinh cơ bừng bừng, có thì chỉ mỗi tử vong và suy bại.



Thạch Hạo hơi nhéo bản thân xem thử đây có phải là thực hay không, rất đâu, hắn tròn tròn hai mắt cảm thấy khó mà tin được, trên mặt ngập tràn vẻ hoảng sợ.



Hắn... đã tới gần địa ngục?



Thạch Hạo rất sợ hãi, không cách nào tưởng tượng sẽ thành ra như vậy, trước đây không lâu vẫn còn vô cùng thánh khiết ấy thế mà giờ lại hoang vu như vậy, tràn ngập khí tức chết chóc.



Hắn nhẹ đá một cước về phía những khung xương trên mặt đất kia, chúng bị hất tung lên và nổ nát trong hư không, không cách nào ngăn cản được một đòn này, những mẩu xương vụn trắng xóa rơi vãi khắp nơi.



Thạch Hạo không hiểu lý do vì sao lại trở nên bộ dáng như thế này, Hoàng Tuyền quả lại có thể đưa hắn tới một thế giới khác?



Hắn tiến về trước, muốn tìm hiểu thật hư, cánh Côn bằng giang rộng đồng thời điều động lấy lôi điện, Thạch Hạo xét qua trời cao đầy trống trải, ánh mắt đảo khắp mặt đất dày đặc tử khí bên dưới, tựa như là một vị thần linh đang tuần tra bảo vệ.



Phía cuối thế đại địa có một bờ dốc to lớn vô biên, còn miệng núi lửa khổng lồ bên dưới tựa như là một vực sâu đang nuốt chửng tâts cả.



"Hả?"



Thạch Hạo thất kinh, hắn cảm nhận được một lực cắn nuốt hút hắn vào trong, sức mạnh rất hùng dũng không gì sánh được, rất khó để chống lại được.



Hắn nhanh chóng thối lui không muốn rơi vào cảnh bị động như thế, sau khi rời đi đủ xa thì hắn vận dụng Thiên nhãn quan sát về phía trong miệng núi lửa đó.



Bên trong, từng tiếng kêu la thảm thiết, thi thoảng có thể thấy được từng tên Ma thần mang theo xiêng xích, máu me khắp người đang gầm thét và giãy giụa.



Còn có từng tên ác quỷ với xương trắng hếu, thịt thối rửa lởm chởm trên thân, nó không ngừng gào thét đầy dữ tợn tựa như gánh lấy nổi oan khuất vô cùng lớn.



Đồng thời còn có cả dung nham đang phun trào, thi thoảng sẽ có ác quỷ rơi vào trong và hóa thành một làn khói nhẹ, bị đốt cháy chẳng hề còn sót lại bất cứ thứ gì.



Đây cũng không phải là dung nham bình thường mà mang theo mùi máu tanh tưởi, dù cách rất xa vẫn có thể ngửi thấy được đôi chút, quả nhiên là địa ngục đầy u ám và khủng khiếp tới vô hạn.



Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh đồng thời không ngừng lùi lại, hắn không biết vì sao mình lại có thể tới được nơi này?



Đột nhiên, miệng núi lửa hùng vĩ ấy phun trào, địa ngục bạo động, những thứ bị đẩy ra ngoài cũng không phải là dung nham mà là xương trắng, là ác quỷ, đầy trời đều là màn khói đầy u tối, tiếng kêu rên quỷ quái, cảnh tượng kinh thiên động địa, nơi đây trở thành một thế giới của xương trắng!



"Ôi trời!" Thạch Hạo không kìm được khẽ rên, đâu đâu cũng có xương trắng, tử khí ngập trời, ác quỷ vô số, chúng không ngừng phun trào trong thiên địa.



Hắn chợt sinh ra một luồng dự cảm không lành, tiếp đó là cảm thấy cả thế giới chợt run rẩy, thiên địa như bị lật úp, càn khôn đảo điên, hoàn toàn khác trước.



Vù!



Địa ngục bên trong miệng núi lửa chợt phát ra những tiếng vù vù, âm khí ngút trời, tiếp đó là ánh máu dâng trào, sau cùng là khói đen khuếch tán.



"Không!"



Thạch Hạo hét lên tiếng kỳ lạ, dù cho cố gắng chống cự và trốn về nơi xa nhưng đều vô dụng, toàn bộ thế giới chết chóc này đang rung lắc, bị một luồng sức mạnh đầy mạnh mẽ nào đó kéo thẳng vào trong miệng núi lửa ấy.



Trên mặt đất vô ngần là những ngọn núi cao, tuy rằng rất thưa thớt thế nhưng mỗi ngọn lại cao vút đâm thẳng trời mây, lúc này chúng lại phát sinh những biến hóa kỳ dị, các ngọn núi tựa như là đám bụi bắm đang tiến vào trong địa ngục bên trong miệng núi lửa kia.



Không chỉ vậy, những hài cốt, đất đá khác cũng lăn long lốc và bị hút vào địa ngục bên trong miệng núi đá ấy!



Việc làm người khác ngạc nhiên nhất chính là, mặt đất rộng lớn bao la, vô biên vô tận, cảnh vật vô số thế nhưng tất cả đều đang hướng về một phía, tiến vào trong vực sâu của miệng núi lửa ấy.



Việc này chẳng hợp lẽ thường gì cả, ít nhất những ngọn núi kia còn to lớn hơn cả miệng núi lửa ấy, vậy mà lại có thể bị hút và tiến vào bên trong.



Nơi đó tựa như là một hố đen không ngừng nốt chửng tất cả mọi thứ!



Thạch Hạo không thể chạy thoát được, hắn đã bị hút vào trong, tiến vào trong địa ngục đen tối ấy.



Ầm!



Hắn cùng với những đất đá, xương trắng, núi lớn... chìm vào sâu bên trong, rất nhiều thứ va mạnh lên trên người hắn, cân nặng của những thứ này đâu chỉ có tới vạn câu, nếu là người bình thường sớm đã trở thành thịt vụn rồi.



Cả người Thạch Hạo tỏa ánh sáng, Động thiên duy nhất bảo vệ chính mình, không cho những thứ kia nện lên thể phách, chúng đều là những ngọn núi khổng lồ tựa như những ngôi sao băng oanh kích xuống dưới.



Việc này khiến hắn chịu lấy áp lực cực lớn, mặc dù là Thiên Thần thì khó mà chống đỡ nổi.



Cũng may là Thạch Hạo đủ mạnh mẽ, đủ khả năng chống đỡ được, mặc cho hàng ngàn hàng vạn ngọn núi liên tiếp va đập thì hắn cũng vạn pháp bất xâm, bên ngoài cơ thể là những phù văn lấp lánh chấn nát những ngọn núi ấy thành bột mịn!



Đồng thời, còn có rất nhiều ngọn núi khác đang từ từ rớt xuống và tiến vào trong dung nham đổ đậm bên dưới, có ngọn hóa thành tro tàn ngay lập tức và cũng có ngọn tựa như những mẩu đá vụn tiến vào trong biển rộng, chỉ bắn lên những hoa nước bé nhỏ.



Thạch Hạo cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, đây là nơi nào, dung nham vô tận và có thể nuốt chửng tất cả vật chất, hủy diệt mọi thứ.



Hắn thậm chí nhìn thấy được đôi chút ma thần đang rớt xuống cùng với những ngọn núi lớn và chìm thẳng vào trong dung nham, chúng hét thảm rồi hóa thành sương mù.



Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, những thứ trên mặt đất đều bị hút hết vào trong, chẳng còn sót lại bất cứ thứ gì, thế giới bên dưới này cũng đã hoàn toàn hiện ra trong mắt Thạch Hạo.



Mênh mông vô biên, bên trên dung nham nhiện lên từng hòn đảo được xây bằng xương trắng, từng hòn lại có những ngôi điện thờ cổ xưa, bên trong có ma thần, có ác quỷ ra vào.



Ngoài ra, trên dung nham còn bồng bềnh một vài đại lục đen kịt như mực, mặt trên có rất nhiều lổ hổng, đó là những hang đá và đang có các loại ma quỷ qua lại, đây tựa như là cõi âm vậy.



Cách một khoảng không lâu thì sẽ có đảo bằng xương trắng chìm xuống dưới, có đại lực đen ngòm giải thế tiến vào trong dung nham đỏ sậm rồi hóa thành bụi phấn.



Rất nhiều ma thần gào thét, vô số ác quỷ rít gào giãy giụa, rất nhiều xương bàn tay trắng hếu duỗi thẳng lên từ trong dung nham, thế nhưng lại rất nhanh bị nung chảy.



Địa ngục tối tăm, đúng y như vầy!



Trong biển dung nham không ngừng xuất hiện những trụ đá to lớn chọc thẳng lên trời cao, bên trên có chói chặt những thần ma vốn có và đang nhận lấy đủ mọi tra tấn, có ngọn lửa đang thiêu đốt, có thần kiếm chém khắp.



Có một vài thần ma bị cắt bay đầu lưỡi, có bị chém lìa đầu lâu, nhất thời cũng không có chết đi và không ngừng giãy giụa.



Hàng loạt chuyện đáng sợ phát sinh, da đầu của Thạch Hạo tê dại, hắn đôi chút hoài nghi, đây có phải là hiện thực không? Tại sao lại có một nơi kỳ lạ như vậy, lại thê thảm như thế!



Ầm!



Đột nhiên, nơi sâu trong biển dung nham chợt có một ngôi điện thờ vàng óng bay lên, nó tỏa ra vẻ nóng rực cùng với khí tức Tiên đạo, nơi đó có một sinh linh tản ra tiên vụ ngập tràn, hắn bị năm sợi xích sắt khóa chặt tứ chi cùng với đầu lâu giữa hư không, tựa như bị ngũ mã phân thây vậy.



Vào đúng lúc này, Thạch Hạo cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của Tiên đạo!



Nhưng, một màn tiếp theo khiến hắn khiếp sợ, năm sợi xích sắt ấy hóa thành tiên kim với năm màu khác nhau, tiếp đó chúng kéo căng sinh linh này ra.



"A..." Sinh linh đó gào thét, tiên vụ bị khuấy động, sức mạnh thần thánh và mạnh mẽ tới mức không cách nào tưởng tượng nổi đang cuộn trào đầy mãnh liệt, hắn muốn tránh thoát.



Kết quả, vài tiếng bụp vang lên, ánh sáng đỏ ngòm ngút trời, sợi xích sắt năm màu căng cứng và kéo lìa tứ chi cùng đầu lâu của sinh linh này ra, rất đẫm mấu, rất thê thảm.



"Đó là Tiên ư?" Thạch Hạo kinh sợ, rõ ràng cảm nhận được khí tức Tiên đạo chí cường thế nhưng sinh linh ấy lại bị phân thây.



Đi kèm tiếng gào thét chính là tiếng vang kinh thiên động địa, sinh linh bị phân thây kia cùng với điện thờ màu vàng và tiên kim năm màu khóa chặt hắn lại từ từ chìm vào trong dung nham.



Thời khắc này, mùi máu tanh phả tới đầy gay mũi.



Hắn hét lớn, kêu to thế nhưng vẫn không thể cứu vãn được gì, từ từ tiến vào trong biển dung nham, chậm rãi bị ăn mòn, thể phách tỏa ra ánh sáng kia đang từ từ trở thành màu đen kịt, tiên khí yếu bớt, tử khí bối lên.



Mãi tới về sau khi hắn chìm ngập vào trong thì chỉ còn lại những bọt khí ục ục nổi lên và tản ra khói đen ngập trời.



Cứ thế là xong? Thạch Hạo nhìn thấy cảnh này thì cơ thể lạnh lẽo, vô cùng lạnh giá.



Làm sao lại có thể bắt gặp được cảnh này chứ, hết thảy đều quá đột ngột, quá khiếp sợ làm hắn không rét mà run, không cách nào tin tưởng đó là sự thật.



"Ta không tin!" Hắn hét lớn.



Ầm, hòn đảo nhỏ được xây từ xương cốt nổi lên từ trong biển dung nham, dung nham đỏ óng chảy dài xuống dưới, trên đảo hiện lên mấy sợi xiềng xích rồi khóa chặt hắn lại.



Thạch Hạo giãy giụa trong vô vọng, hắn hông cách nào thoát được và cũng hông cách nào kéo đứt được những sợi xích này, y như sinh linh cấp Tiên đạo vừa nữa, bị trói chặt và dường như chuẩn bị ngũ mã phân thây.



Tứ chi cùng với chiếc cổ của hắn bị xích sắt đầy lạnh lẽo khóa chặt, chúng đâm thẳng vào trong máu thịt và kéo căng thân thể hắn lên, rất khó để vùng vẫy đôi chút.



Sinh mệnh lại yếu đuối như thế ư? Hắn cũng bị phân thấy bởi thứ này!



Trước đây không lâu Thạch Hạo vẫn tràn đầy khí phách tự tin, bởi vì hắn ngộ ra được con đường của chính mình, nhận được cơ duyên to lớn, có thể bễ nghễ đồng đại, nhưng hiện giờ lại thảm hại như vậy và gần như bỏ mạng trong địa ngục này.



Ban đầu, hắn không tin đây là sự thật, lúc này khi bị xích sắt khóa chặt nơi cổ và gần như kéo đứt thì mới biết đây chân thực như thế nào.



"Phán quyết của địch ngục!" Trong nhất thời hắn nghe được một âm thanh đầy lạnh lùng và vô tình sâu trong biển dung nham này, tiếp đó xích sắt kéo căng tựa như là những thanh thần kiếm kéo thân thể của hắn ra.



Phụt!



Tiếng vang nhỏ xuất hiện, Thạch Hạo cảm thấy cơn đau từ xương cốt truyền tới, rất khó có thể chịu đựng nổi, hắn không nhịn được hét lớn một tiéng, máu huyết bắn tung tóe trước người.



Trong nháy mắt cuối cùng, hắn nhìn thấy đầu lâu của mình kèo lìa, cùng với tứ chi đứt tan, tựa như bị ngũ mã phân thây, kéo thành vài khúng.



Đây là một cơn đau không cách nào diễn tả được, khiến hắn đâm ra cảm giác khuất nhục, tại sao lại chết đi như vầy?



Ai lại đối xử với hắn như thế chứ? Thạch Hạo không cam lòng, ngập tràn vẻ tức giận, hắn rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét, không thể chịu đựng được, kết thục như vầy thì quá bi thương.



Chỉ là, hắn có thể thay đổi được gì chứ? Ngay cả sinh linh nghi là Chân Tiên kia cũng bị kéo banh xác thì huống chi là hắn.



"Ta không cam lòng!" Thạch Hạo gầm lớn đầy điên cuồng.



Tứ chi cùng đầu lâu của hắn theo hòn đảo xương trắng chìm vào trong dung nham, cơn nóng rực ập tới đốt cháy thân thể, huyết nhục lập tức khô quắc, dung nham này có thể hủy diệt thần linh!



Sau đó không lâu thì huyết nhục của Thạch Hạo biến mất, chỉ còn sót lại mỗi bộ xương trắng.



"Ha ha, ha ha..."



Vào lúc này, Thạch Hạo không còn bi ai, không còn tức giận, mà là nở nụ cười tươi.



"Ta không tin đây là sự thật, tùy rằng rất sống động làm ta không cách nào phân được thật giả, nhưng ta tin chắc đều là sự phá quấy vào tinh thần, ảnh hưởng vào ý chí của ta mà thôi." Thạch Hạo nở nụ cười ôn hào rồi lập tức yên tĩnh lại.



"Còn những rèn luyện gì nữa không, cứ tới!" Hắn khẽ quát.



Tiếp đó, một thanh tiên kiếm lao tới, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh rồi đâm thủng mi tâm của hắn, ghim chặt vào trong nguyên thần của hắn, khiến hắn cảm thấy trước mặt trở nên tối mờ vàh oàn toàn rơi vào trong bóng tối, tựa như thân tử đạo tiêu vậy.



"Hoàng Tuyền quả, quả nhiên không đơn gian, không thẹm với kỳ danh của mình, giúp bản thân như đang trải qua địa ngục hoàng tuyền, muốn bản thân chết đi." Trong bóng tối, hắn từ từ lên tiếng như thế.



"Chính xác, dằn vặt đau đớn nhất, trải qua khó khăn nhất mới có thể rèn đúc nên nguyên thần cứng rắn, ý chí chí cường, đây mới là Hoàng Tuyền quả ư? Tới đây nào!"



Thạch Hạo quát lớn, hắn tin chắc những gì đang trải qua này không phải là sự thật, dù cho hiện tại hắn không thể phân biệt rõ ràng.



Đại trưởng lão của Thư viện Thiên Thần cũng chưa hề nói cho hắn biết những chỗ khác thường của Hoàng Tuyền quả, chỉ nói rằng nó có thể giúp nguyên thần lớn mạnh, hiện giờ, lúc đang chìm đắm trong đau đớn thì hắn chợt hiểu ra, cho rằng những gì mình đang trải qua đều không phải là sự thật, chỉ là một loại mài giũa mà thôi.



"Ta muốn càng mạnh mẽ hơn, địa ngục, tới đây đi!" Hắn hét lớn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch