Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1449: Kim dịch Tiên trấp

Chương 1449: Kim dịch Tiên trấp





Vách đá Hoàng Đạo lởm chởm, phía trước là một chiếc ao nhỏ rất thần bí tựa như mặt trời tan chảy trở thành chất lỏng vàng óng, an lành và ấm áp.



Đây là gì? Ẩn chứa sinh cơ vô tận!



Đầu tiên, Thạch Hạo vọt nhanh tới gần rồi quan sát thật cẩn thận và rốt cuộc cũng nhận ra được, đây chính là nơi tiên kim Hoàng đạo thai nghén ra sinh vật, nếu như đoán không lầm thì đây chính là nơi trâu vàng được sinh ra.



Chất lỏng này có linh tính quá đậm, vả lại còn tỏa ra khí tức Tiên đạo, đứng ở nơi này tựa như muốn bay bổng thành tiên, khiến thần hồn của Thạch Hạo đều rung động theo.



"Vùng đất khởi nguồn!" Thạch Hạo kích động, hô hấp trở nên gấp gáp, nếu là như vậy thì sau khi vùng tạo hóa này dựng dục ra sinh vật thì sẽ khô cạn, vậy hiện tại làm sao còn tản ra năng lượng sinh mệnh?



Nên biết, đây là nơi thai nghén ra sinh linh tiên kim, nó ẩn chứa sinh cơ không tài nào tưởng tượng ra được, nếu không thì làm sao có thể khiến một cục kim loại cứng rắn trở thành sinh vật chứ!



Một vài cổ nhân từng nói, giá trị của nơi như thế này còn cao hơn cả bản thân tiên kim nữa!



Cho nên, Thạch Hạo dâng trào cảm xúc, cảm thấy rằng mình đã gặp được vật báu của trời, chiếc ao nhỏ này tuyệt có thể so sánh với bảo tàng Tiên gia, quá thần bí, có giá trị vô cùng vô tận với hắn!



Thạch Hạo cảm ứng thật cẩn thận, dụng tâm tra xét, hắn cảm thấy ngờ vực, nơi đây tuyệt không đơn giản như vậy.



Bởi vì, sau khi hắn quan sát cẩn thận thì phát hiện bên trong chiếc ao được hình thành từ Hoàng Đạo thạch này có một ít hoa văn thần bí, không hề giống như tự nhiên hình thành, nghi rằng là thủ đoạn của Tiên gia.



"Nơi đây có thể đã sinh ra đời một con trâu vàng, không phải là kết quả của cuộc tiến hóa tự nhiên mà là dựa theo bí văn đạo gia được nhân vật Tiên gia cổ đại khắc xuống ư?" Thạch Hạo nghi hoặc.



Có thể, hang động dưới lòng đất này từng có Chân Tiên cư trú, từng lưu lại một vài thứ và khiến nó trở thành vùng đất tạo hóa.



Trong tiếng kèn kẹt thì Thạch Hạo nhanh chóng thu nhỏ lại thân thể, bởi vì làm như vậy mới có thể đi vào trong chiếc ao này.



Là do chiếc ao này quá nhỏ, kích thước tầm một thước vuông nên trâu vàng nằm gọn ở bên trong, nếu như chân thân của hắn cứ thế đi vào thì chắc chắn là quá nhỏ hẹp.



Phù phù!



Thân hình của Thạch Hạo nhỏ đi rồi tiến vào trong ao nước, lập tức hắn cảm nhận được bản nguyên sinh mệnh vô cùng dồi dào, còn có cả một luồng khí tức đại đạo ngập tràn nơi đây.



"Hoa văn này là do cổ nhân khắc xuống hay là tự nhiên mà thành?" Thạch Hạo lẩm bẩm sờ soạng thứ này vài lần, không thể nào xác định được.



Nhưng, hiện tại cũng không phải là thời điểm suy nghĩ nhiều, bất ngờ nhìn thấy được vùng đất tạo hóa như vầy và không nắm chặt cơ hội để chữa thương thì thật sự quá xin lỗi động thiên này rồi.



Thạch Hạo không còn xuất thần nữa mà ngồi xếp bằng ở chính giữa, cảm giác này quá thư thái, thương thế không còn chuyển biến theo chiều hướng xấu nữa.



Bản nguyên của đại đạo bị thương và đang không ngừng chém thân thể hắn, gây hại cho thần hồn hắn, tuy rằng không quá kịch liệt thế nhưng đều đang chuyển biến về hướng xấu hơn, thế nhưng hiện tại đã được chặn lại.



Không thể không nói, chất lỏng màu vàng này không những có thể trị liệu thương thế đại đạo mà nó còn ẩn chứa tinh hoa quá nồng đậm, có thể giúp cho thân thể cũng như thần hồn lớn mạnh, trung hòa đi thương tổn của bản nguyên.



Vết thương bản nguyên, là cần phải giải quyết từ trên đạo quả!



"Vù!" Miệng và mũi của Thạch Hạo lan tỏa tinh túy, mang theo khí tức Tiên đạo, hắn càng lúc càng hoảng sợ, cái ao này thật ghê gớm, đây không phải là ảo giác mà là sự thật.



Nếu như không có bị thương và ngồi xếp bằng tu luyện ở nơi này, vậy tuyệt đối là làm ít hiệu quả nhiều, đây mới thật sự là một nơi khởi nguồn của tạo hóa!



"Ồ?"



Không biết qua bao lâu thì Thạch Hạo cảm thấy tinh thần sảng khoái, những thương tổn bị ăn mòn ở thần hồn cùng với thân thể đều đã bị san bằng, đồng thời bản thân cảm giác vô cùng tốt.



Đương nhiên, nếu như rời khỏi nơi này thì bản nguyên vẫn sẽ tiếp tục bị thương tổn.



Mà cũng chính vào lúc này hắn chợt cảm thấy điều dị thường, bên dưới chiếc ao nhỏ này có một vài khe hở bé tí, và từ bên trong không ngừng tuôn ra chất lỏng màu vàng.



"Đây là..." Thạch Hạo chấn động trong lòng, cảm thấy không thể nào tin tưởng được.



Hắn cho hắn chiếc ao này chính là nguyên địa* thế nhưng hiện tại lại phát hiện rằng, đầu nguồn còn là ở nơi sâu hơn, là nơi chất lỏng được chảy lên từ bên dưới kia.



(*): Vị trí ngọn nguồn.



Thạch Hạo kích động muốn đào xuống bên dưới, nhìn xem thử nơi đầu nguồn kia có hình dáng ra sao, sẽ có bao nhiêu chất lỏng hoàng kim!



Dưới cái nhìn của hắn, vật này không thua gì Tiên trấp* cả, bởi vì bản thân đã ẩn chứa khí thế Tiên đạo, năng lượng sinh mệnh không thể nào tưởng tượng được, có thể khiến cho sắt đá bình thường trở nên có sinh mệnh.



(*)Trấp: Chất lỏng.



Chỉ là, khi thần thức của hắn dọc theo khe hở nhỏ tiến xuống bên dưới thì chợt cảm thấy đầu óc đau đớn, tựa như bị ngọn lửa hừng hực đốt cháy và bị tổn thương.



Dưới đất, ban đầu là mờ ảo mịt mù thế nhưng càng tiếp cận thì nơi đó càng chói mắt, quá lấp lánh!



Việc này khiến Thạch Hạo hồi hộp không thôi, đó rốt cuộc là nơi nào, vì sao lại không thể tiếp cận, lại khiến cho thần thức của hắn bị chặn đứng, bị đâm thương.



Thạch Hạo nhanh chóng rút trở về, sau khi suy nghĩ thật kỹ thì chắc chắn rằng, luồng khí tức đại đạo mà mình cảm nhận được kia được bắt nguồn từ bên dưới lòng đất nơi đây.



Hắn rùng mình một cái, cảnh giác với nguồn sức mạnh này.



"Có nguy hiểm gì không đây? Vạn nhất bên dưới cũng có một sinh vật nào đó, vậy thì phiền phức vô cùng!" Thạch Hạo tự nhủ, trong lòng vô cùng băn khoăn.



Bởi vì, mặc dù con trâu vàng kia đã rời đi và nơi này không hề có những sinh vật khác tới xâm lấn chiếm cứ hang ổ của nó, rõ ràng nơi đây không bình thường, có sức mạnh nào đó khiến những sinh vật khác phải sợ hãi.



Nhưng, sau khi Thạch Hạo đi vào đây và rút lấy khí sinh mệnh của chất lỏng màu vàng này thì cũng không hề gặp phải nguy hiểm nào, cũng chẳng hề có sức mạnh nào phản kích hắn cả.



"Mặc kệ, có hội hiếm có, cứ tu dưỡng trước cái đã!" Thạch Hạo bắt đầu chuyên tâm rút lấy lực lượng thần bí ẩn chứa từ chất lỏng màu vàng trong lòng đất kia.



Vù!



Mỗi tấc máu thịt của hắn đều run rẩy, bởi vì sức mạnh hoạt tính quá nồng đậm, chất lỏng màu vàng này chính là cội nguồn để dựng dục nên con trâu vàng kia.



Thạch Hạo phát hiện, ba luồng tiên khí trong cơ thể mình lại tự chủ vận chuyển, có thể là do khí tức Tiên đạo trong chiếc ao nhỏ này quá nồng nặc.



"Thật là kỳ quái mà!"



Thạch Hạo thầm nói, ba luồng tiên khí khi hắn không dùng tới thì sẽ tản đi và thai nghén ở trong máu thịt, để chúng tự sinh sôi từ từ lớn mạnh.



Nhưng lúc này, ba luồng tiên khí này lại tự động ngưng tụ và rồi lại tản đi, không ngừng tuần hoàn, hàng ngàn hàng vạn tia sáng nhỏ bé như ánh ban mai tán loạn trong người hắn.



"Chất lỏng màu vàng này, thật sự lại ghê gớm như thế sao?" Thạch Hạo hoài nghi, bởi vì hắn từng nghĩ tới rất nhiều phương pháp, rất muốn đào tạo tiên khí thế nhưng lại không cách nào làm được, vậy mà ở đây không ngờ chúng lại sinh động như vậy.



Ầm!



Đột nhiên, trong cơ thể hắn chợt truyền ra tiếng rung bần bật, ba luồng tiên khí bị xung kích và tản mất, toàn bộ tinh quang nhỏ bé đều tán loạn và lần nữa tiến vào trong xương cốt huyết nhục của hắn.



Một luồng khí trắng rất mơ hồ hiện lên từ vị trí bụng của hắn, rất mờ tối gần như là không thấy!



Thế nhưng Thạch Hạo lại biết, nó tồn tại rất chân thật, chỉ là quá mức yếu nhược, không quá nổi bật, gần như không thể chú ý.



Tiếp đó, hắn nhìn thấy được chất lỏng màu vàng từ bên trong ao nhỏ cuồn cuộn lan chảy, khí tức Tiên đạo ẩn chứa bên trong không ngừng bị rút lấy và nhanh chóng tiến vào vị trí bụng của hắn.



Luồng khí trắng này rất là mờ nhạt tựa như hư vô thay thế cho ba luồng tiên khí, nó không ngừng rút lấy sức mạnh thần bí của kim dịch Tiên trấp, phát sinh biến hóa vi diệu.



Ban đầu Thạch Hạo vẫn còn rất nghi ngờ, có chút ngờ vực, đây là thứ gì? Ngay cả ba luồng tiên khí của hắn cũng bị đẩy lui? Hắn lại không hề biết có một "quái vật" cư trú trong cơ thể mình!



Nhưng mà, từ từ quan sát thì hắn sinh ra cảm giác quen thuộc, thứ này cũng không tính là xa lạ gì cả, cũng là đồng nguyên với ba luồng tiên khí kia!



"Từ lúc nào mà ta lại có thêm một luồng tiên khí nữa vầy?" Hắn có chút khó hiểu.



Cùng với việc bí lực của kim dịch Tiên trấp bị rút ra và tiến vào trong cơ thể hắn thì luồng khí trắng này lại từ từ rõ ràng hơn, lúc này Thạch Hạo cảm thấy choáng váng, không ngờ lại là luồng tiên khí thứ tư.



Đột nhiên Thạch Hạo thất kinh và tỉnh ngộ, bởi vì hắn nghĩ lại một màn khi trước, lúc này thì đã hiểu rõ.



Năm xưa khi hắn đột phá đầy gian nan, cửu tử nhất sinh, đặc biệt khi đào tạo nên luồng tiên khí đầu tiên khó như lên trời kia, thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng nơi ấy.



Lúc đó Thạch Hạo nhớ được, từng có một lần hắn đã thành công dựng dục ra một luồng tiên khí, thế nhưng vào thời khắc sống còn thì xảy ra bất trắc, sắp thành thì lại hỏng, tiên khí tản đi và tiến vào trong cơ thể của hắn, từ đó cũng không còn xuất hiện nữa.



Đây chẳng lẽ là luồng khí đó?



Nó... không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện!



Nhưng sát theo đó thì Thạch Hạo lại rùng mình một cái, bởi vì từ sau chuyện này thì hắn lại nghĩ tới rất nhiều chuyện, cảm thấy đại sự không ổn rồi.



Bởi vì, năm xưa khi hắn mất đi luồng tiên khí đầu tiên này thì cảm thấy vô cùng tiếc nuối, còn từng oán giận qua Đại trưởng lão, nếu như luồng tiên khí kia không mất thì liệu sẽ có bốn luồng tiên khí hay không?



Kết quả, lúc đó Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính vô cùng khiếp sợ, nói cho hắn biết một ít vài sự thật.



Trên thực tế, bất luận người nào muốn dựng dục ra tiên khí thì đều sẽ mất đi luồng thứ nhất, chỉ có điều không một ai có thể nhìn thấy rõ luồng khí kia mà thôi.



Mà Thạch Hạo lại nhìn thấy được luồng mẫu khí thứ nhất này, chuyện này thật khó mà tin được, dựa theo những gì Đại trưởng lão từng nói, bình thường thì luồng khí ấy rất phai mờ, là vô hình, sẽ không hiện ra.



Tất cả mọi người đều nhận định nó sẽ mất đi, thế nhưng sẽ không biết được, đây là một quá trình bí mật tất yếu.



Chính vì có quá trình này thì về sau mới có thể dựng dục ra tiên khí thật sự.



Theo như Đại trưởng lão từng nói thì đó là một luồng mẫu khí sớm muộn gì rồi cũng sẽ bỏ đi, chỉ là trong cơ thể sẽ lưu lại dấu ấn để có thể sinh ra một luồng tiên khí khác, giống như là Đạo sinh nhất, nó như cái được gọi là Nhất, không thể nắm bắt được.



Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, kết quả cuối cùng chính là sẽ có hi vọng về ba luồng tiên khí, thế nhưng phải xem thử ngươi có thành công cướp lấy hay không mà thôi.



Mà ba luồng tiên khí ấy đều là do dấu ấn của luồng mẫu khí đầu tiên lưu lại, tiện đà sinh ra mà thôi.



Nói theo cách thông thường, luồng mẫu khí này không thể nào nhận ra được, rất khó phát giác, mà năm đó Thạch Hạo lại có thể phát hiện đồng thời thiếu chút nữa đã hoàn toàn thực thể hóa lưu lại, chính vì vậy mới khiến Đại trưởng lão vô cùng khiếp sợ.



Nếu như Đại trưởng lão có mặt ngay lúc này và nhìn thấy Thạch Hạo lại khiến nó hiện lên lần nữa thì chắc chắn sẽ hóa đá, tiếp đó là sợ hãi.



"Đại trưởng lão từng nói với ta rằng, mất đi thì quá tốt, bởi vì nếu như lưu lại thì mới là khủng khiếp, tới cuối cùng sẽ chém đi chính bản thân mình." Thạch Hạo tự nói.



Đây là lời cảnh tỉnh của Đại trưởng lão từng nói cho hắn về chuyện đáng sợ này.



Dựa theo lời Đại trưởng lão, luồng mẫu khí này không nên đạt được, bởi vì vốn nó phải tản đi mới đúng, một khi quá mức tham lam và mạnh mẽ giữ nó lại hòng lấy được toàn bộ, như vậy tương lai sẽ bị cắn trả, sẽ bị nó liên lụy.



"Luồng tiên khí này có thể gọi là thủy khí*, nếu như đạt được và đào tạo nó thì chắc chắn sẽ trở thành một sợi xiềng xích tự trói chết lấy mình, sẽ tự giết lấy bản thân!" Đại trưởng lão từng nghiêm túc nói từng chữ một.



(*) Khí sơ khai.



Đây không phải là tạo hóa mà ngược lại nó là bùa đòi mạng, là thứ muốn mạng người!



Bởi vì, có một vài tạo hóa không nên đạt được, có chút nhân quả không thể nào chịu đựng nổi, không thể kháng cự lại được!



Thạch Hạo không biết nói gì cả, luồng thủy khí năm xưa lại xuất hiện, không hề tan đi, không hề lẩn trốn ư?



Đồng thời, hắn càng hoài nghi hơn, bên dưới lòng đất kia có thứ gì mà lại có thể tuôn ra luồng chất lỏng màu vàng này, và khiến cho luồng khí trắng lại tái hiện!



"Bản nguyên của ta vốn trọng thương, thế nhưng giờ lại lòi ra thêm một luồng thủy khí đòi mạng này...." Thạch Hạo đau đầu, thế nhưng ánh mắt rất nhanh trở nên kiên định, nếu đã xuất hiện vậy thì thu thôi!



"Dưới lòng đất của nơi này có thứ gì mà lại có thể thai nghén ra thủy khí?" Thạch Hạo vô cùng hiếu kỳ, hắn quyết định tham dò một phen, phải đi tới cùng xem thử có ẩn chứa thứ gì.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch