Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1529: Đại trưởng lão

Chương 1529: Đại trưởng lão





Trong lòng Thạch Hạo đầy kích động, đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính đích thân tới khiến hắn hoàn toàn yên tâm, hắn tin chắc dù cho địch thủ mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì hắn cũng sẽ bình an trở về.



"Ngươi cũng không nên rời đi ngay, chờ thời cơ rồi làm ra vẻ muốn rời đi, nếu như người kia ra tay thì ta thuận tiện diệt trừ luôn một Chí Tôn!" Âm thanh của đại trưởng lão truyền tới.



Trong lời nói đầy kiên định, tự tin và cũng có sức chấn nhiếp kinh người, khiến Thạch Hạo càng thêm thả lỏng hơn, bởi vì trong lòng càng được cổ vũ hơn.



Thạch Hạo suy đoán, đại trưởng lão muốn dùng hắn làm mồi nhử dẫn dụ kẻ kia lại gần, sau đó thì xuất thủ đầy ác nghiệt, tiến hành giết chết!



Cuộc chém giết của Chí Tôn nhất định sẽ long trời lở đất, quỷ khóc thần gào, dưới một đòn ấy thì trời sao đảo lộn, bát hoang đều vỡ!



Tu vi đạt tới trình độ này thì sẽ tập kích trong bóng tối, còn trong lĩnh vực nhân đạo thì khó mà giải quyết được!



Vì vậy, nội tâm của Thạch Hạo đầy kích động, có lẽ hắn sẽ chiêm ngưỡng được hình ảnh Chí Tôn bỏ mạng. Thế nhưng, vẻ ngoài của hắn lại rất bình tĩnh, vẫn đang quan sát xung quanh chứ không lộ ra chút sơ hở nào.



Thạch Hạo ngồi xếp bằng thật lâu, mãi tới khi bên ngoài yên tĩnh lại thì hắn mới đứng dậy, làm bộ như muốn rời khỏi khu vực này.



"Có thể giết chết một vị Chí Tôn ư?" Sự hưng phấn trong lòng của hắn khó mà ngăn chặn được, người thuộc cấp bậc đó đều được mệnh danh là vô địch trong nhân đạo, đứng sừng sững ở đỉnh cao nhất.



Thạch Hạo từng bước rời xa gốc cây ấy, nhằm hướng phía bên ngoài.



Ngay cả Hoàng Kim sư tử đang ở trong pháp khí không gian cũng bị hắn phong ấn lại, không có lôi nó ra ngoài và cũng không muốn nó xảy ra biến cố gì.



Thạch Hạo càng đi càng xa, rốt cuộc thì cũng gần như rời khỏi khu vực này, thế nhưng cây cổ thụ này quá khổng lồ, cành cây tản rộng ra rất xa che kín cả bầu trời, ánh đen lấp ló.



Nhưng mà, khi Thạch Hạo chuẩn bị bước ra khỏi khu vực này thì không biết vì sao trong lòng lại trở nên lạnh lẽo, cảm thấy hồi hộp, thần hồn run run.



Vì sao thế? Hắn không hiểu, đại trưởng lão đã tới chẳng lẽ còn không thể ngăn trở giết địch nữa à, còn có thể gặp nguy hiểm gì chứ?



Thạch Hạo tin chắc trực giác này, đây cũng không phải là do tu vi và cũng chẳng phải là vì đạo hạnh, chỉ là một loại bản năng, thế nhưng linh giác này cũng không phải cường giả nào cũng có.



Có thể nói, có vài người sở hữu linh giác nhạy cảm tới đặc biệt, và Thạch Hạo chính là một trong số người đó.



Hắn cảm thấy hung hiểm đang tới gần!



"Đại trưởng lão, người thật phải cẩn thận đó, con sợ rằng vị Chí Tôn kia không đơn giản đâu, cần phải phòng bị!" Thạch Hạo truyền âm, thế nhưng vẫn tiến về phương hướng trước kia.



"Không sao đâu, ta đã chuẩn bị cả rồi, nếu như hắn lại gần thì ta sẽ chiếm ngay vị trí có lợi, vừa vặn có thể giương kích và có lẽ sẽ giết chết được một tên Chí Tôn!" Đại trưởng lão lên tiếng.



Thạch Hạo âm thầm gật đầu, đại trưởng lão là một người thận trọng, đã sống vô tận năm tháng, nếu không nắm chắc thì sẽ không nói như vậy.



Hắn lần nữa đi tới, chỉ là sau khi bước ra vài bước thì sâu trong nội tâm của hắn lại càng cảm thấy bất an hơn, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra, tựa như tận thế sẽ ập tới!



Thạch Hạo chấn động, vô cùng không hiểu, thần giác chính là bản năng nhất của một tu sĩ!



Vì sao lại như thế? Hắn nghĩ không ra.



Cùng lúc đó thì hắn cảm nhận được bên trong ngũ tạng chợt có tòa cung điện hiện lên, loáng thoáng đang lan truyền tiếng tụng kinh đồng thời có một người tí hon xuất hiện, bất chợt mở mắt và nhìn thẳng vào đáy lòng của hắn.



Thế giới nội tâm của Thạch Hạo chợt run rẩy một cái.



Là sinh linh ngồi xếp bằng bên trên một trong ba Bông hoa đại đạo đã nở rộ, nghi là sống ở quá khứ.



Lần này, sinh linh đó không còn ngồi xếp bằng bên trên Bông hoa đại đạo bên trên đầu của hắn nữa mà là quanh quẩn giữa ngũ tạng, nơi ấy có năm tòa cung điện phát sáng và lưu chuyển khí tức đại đạo.



"Vì sao, là đang cảnh báo ư?" Thạch Hạo tự hỏi, từ tận đáy lòng bốc lên một luồng hơi lạnh.



Người tí hon kia hẳn cũng xem như là chính hắn, là đang ra gián tiếp báo hiệu cho chính mình ư?



Sắc mặt của Thạch Hạo trở nên bình tĩnh truyền âm, nói: "Tiền bối, con bỗng nghĩ tới một biến pháp rất ổn thỏa, bảo đảm có thể giết chết vị Chí Tôn kia."



"Ồ, ngươi nói thử."



"Trước tiên để con lùi lại chút đã rồi hẳn nói." Thạch Hạo bình tĩnh rút lui, trở lại gần cây cổ thụ rồi từ từ ngồi xếp bằng xuống.



"Nói đi." Âm thanh của đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính vang lên, hỏi Thạch Hạo.



Chỉ là, lần này Thạch Hạo không hề nói lời nào mà tĩnh tọa nơi ấy, im lặng không hề nhúc nhích, mà đại trưởng lão đã vài lần lên tiếng thế nhưng hắn lại không hề đáp trả gì cả.



"Ha ha, không tệ." Xa xa chợt có bóng người mơ hồ hiện lên, đứng ở trong hỗn độn và nhìn về nơi đây.



Thời khắc này, lông tóc của Thạch Hạo dựng đứng, chính là bóng người mà từng thấy trước kia, Chí Tôn của dị vực!



"Tuy rằng vì có gốc cổ thụ kia có thể che đi phần lớn pháp thuật thần thông của ngoại giới, thế nhưng ngươi lại có thể cảnh giác dưới "Loạn Thần quyết" của ta thì quả là siêu phàm đó, dưới Chí Tôn thì không mấy ai có thể làm được."



Người kia khen ngợi thần giác bản năng của Thạch Hạo.



Thời khắc này, Thạch Hạo lạnh toát từ đầu tới chân, mồ hôi hột chảy khắp người, hắn sợ hãi vô cùng.



Bóng người đó chính là Chí Tôn của dị vực, nãy giờ vẫn không hề có đại trưởng lão nào cả, cái gọi là truyền âm kỳ thực là giả!



Vừa nãy hắn tỉnh ngộ có hơi trễ một chút nên đã đi tới biên giới, thiếu một chút nữa thì đã rời khỏi phạm vi bao phủ của gốc cổ thụ kia.



Một khi nghĩ tới hậu quả đó thì hắn liền cảm thấy sợ hãi, mồ hơi lạnh chảy khắp.



"Không phải đại trưởng lão, thế nhưng vừa nãy quả thật rất giống." Thạch Hạo lau đi mồ hơi trên trán rồi cau mày nói, khí thế ấy quá giống, vị Chí Tôn này lại có thể mô phỏng được.



Nhưng mà khi nghĩ tới cái tên thần công Loạn Thần quyết mà đối phương nhắc tới thì hắn lại cảm thấy dễ chịu hơn chút, chắc chắn là đại pháp làm loạn tâm thần của người đối diện, thiếu chút nữa thì hắn đã chìm vào trong, như vậy có thể thông cảm được.



Dù sao thì đó cũng là một vị Chí Tôn, một tồn tại đứng trên đỉnh vinh quang trong nhân thế!



"Ông đường đường là Chí Tôn một đời, được mệnh danh là vô địch nhân đạo thế nhưng lại thi triển thủ đoạn mê hoặc với một hậu bối như ta, không xứng làm anh hùng." Thạch Hạo nói.



Dù cho có đối mặt với Chí Tôn thì hắn cũng dám lên tiếng như vậy, không hề e dè.



"Thuật sát sinh mà còn phân biệt anh hùng hay kiêu hùng à?" Bóng người mơ hồ kia cười nói, cũng không để ý lắm.



"Haizz, nếu như Mạnh tiền bối mà ở đây thì tốt rồi." Thạch Hạo than thở, đáng tiếc, hắn cảm thấy chuyện này không quá hiện thực, cho nên lúc này hoàn toàn khôi phục lại tinh thần.



"Mạnh Thiên Chính dám tới à, dù cho tới thì đã sao chứ, hơn phân nửa sẽ phải bỏ mạng luôn đó!" Vị Chí Tôn kia lạnh lùng nói.



Trong nháy mắt đó thì bầu trời chợt có sao lớn chuyển động, ầm ầm, mà bên dưới chân thì lại có suối mát cuộn chảy, mà trong hư không thì xuất hiện đầy sen vàng đi kèm với sức mạnh quy tắc.



Đây là dị tượng trong lúc hắn chớp mắt, cùng với lúc mở miệng thì xuất hiện cảnh tượng siêu phàm này, khiến người khác sinh ra sợ hãi!



"Thật sao?" Tiếng hừ lạnh xuất hiện và đi kèm là một thanh kiếm thần sáng bóng như tuyết ngang trời bổ thẳng tới trước, chém nhanh về phía Chí Tôn của dị vực.



Lần này quá đột ngột, ánh vàng chói lóa, một người trẻ tuổi xuất hiện, mái tóc đen dài tung bay, tay phải nắm kiếm quyết hóa thành một thanh tiên kiếm chém tới Chí Tôn dị vực.



Luồng khí thế ấy vô cùng mạnh bạo, chấn động cả rừng rậm Thiên Thú.



Thời khắc này, khí tức của hắn xông tận trời sao, ánh vàng chói lóa cả bầu trời, như muốn đại khai sát giới ngay tại nơi đây.



Hoàn toàn chính xác, đây cũng là một vị Chí Tôn mạnh mẽ không gì sánh nổi, chấn động cả đất trời.



Phụt!



Vị Chí Tôn của dị vực kia đã bị thương, mấy giọt máu bắn khỏi quần áo và hủy đi núi rừng vô ngần bên dưới, khiến cho mặt đất sụp nứt, dung nham cuồn cuộn.



Hình ảnh này chấn động lòng người, sau khi hắn bị thương thì tinh huyết chảy ngược lại, chỉ có vài ngọt rơi xuống dưới thế nhưng lại hủy diệt cả núi sông vạn dặm, khiến nhân gian phải kinh sợ.



Mỗi một giọt máu này nếu rơi lên trên các ngôi sao thì cũng có thể đập nát chúng ngay tức khắc!



"Mạnh Thiên Chính, ngươi cũng dám tới đây à!" Chí Tôn của dị vực lạnh lùng nói.



Không thể không nói, sự trầm ổn cùng tác phong của hắn làm người thán phục, rõ ràng gặp phải một chiêu kiếm quyết thế nhưng vẫn lạnh nhạt và điềm tĩnh như cũ, không hề hoảng loạn chút nào.



"Đại trưởng lão?!"



Thạch Hạo khiếp sợ, đại trưởng lão cũng đã tới rồi!



Đồng thời, vào thời khắc mấu chốt đã xuất thủ.



Chỉ là, trong lòng Thạch Hạo chấn động không thôi, bởi vì dáng vẻ của đại trưởng lão hiện tại hoàn toàn khác với đại trưởng lão mà hắn từng thấy, quá trẻ tuổi, sinh mệnh phồn thịnh.



Đây là một người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi, là năm tháng hoàng kim nhất, tinh lực mạnh mẽ chấn động cả tâm hồn, trên người mặc một bộ chiến y hoàng kim phát ra hào quang, khiến thái dương cũng phải lay động theo!



Đây không phải là ảo giác, mà là sự thật!



Đại trưởng lão lúc này là mái tóc đen dài tung bay, cặp mắt lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn tựa như dao gọt, thân thể cao lớn cường tráng, khoác lên trên mình một bộ giáp trụ màu vàng tựa như là một vị Chiến tiên hạ xuống thế gian!



Gợn sóng tinh lực của hắn ảnh hưởng tới cả càn khôn.



Vực ngoại đang có sao lớn run rẩy, còn nhật nguyệt thì đang cộng hưởng rì rầm theo.



Nếu không phải có cổ thụ ngăn cản thì Thạch Hạo tin chắc, bản thân mình khó lòng mà chịu đựng nổi sức mạnh đè ép này.



"Đại trưởng lão đang ở trạng thái mạnh nhất ư?" Thạch Hạo làm sao không kinh hãi chứ.



Mạnh Thiên Chính đang ở trạng thái tuổi mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ này, đang nắm giữ sức mạnh chí cường, sinh mệnh của tuổi trẻ hùng hồn, tinh lực cuồn cuộn, không thể nào suy đoán được.



Lúc trước, khi so đấu với Vương Trường Sinh thì đại trưởng lão cũng không hề thể hiện ra dáng vẻ này!



Hiện tại, khi đối mặt với địch thủ của dị vực thì hắn rốt cuộc cũng mở ra phong ấn, vận dụng sức mạnh vô thượng khi bản thân ở niên đại hoàng kim nhất!



"Đây chính là sức mạnh của cấp bậc Chí Tôn ư, xem ra, từ xưa tới nay cũng chẳng có mấy người thật sự thấy qua!" Thạch Hạo thán phục.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch