Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1556: Khí sát phạt ngập trờ

Chương 1556: Khí sát phạt ngập trờ





Đánh giết Đế tộc? Lời nói của Mạnh Thiên Chính không lớn thế nhưng lại tựa như lôi đình ngang trời, lòng người nổi sóng dữ dội, run rẩy vì đó.



Đã bao nhiêu năm rồi, ai có thể đả thương được Đế tộc? Đó chính là chủng tộc bất bại, là tượng trưng cho sự vô địch!



Đương nhiên, những người bình thường cũng không dễ dàng gặp được Đế tộc, phải tầm chục vạn năm rồi bọn họ không hiện thân, số lượng ít ỏi, ngủ đông ở tổ địa để chuyên tâm tu hành.



Trừ phi các tộc khác gặp phải những địch thủ không thể chiến thắng thì mới mời bọn họ xuất thế, thế nhưng ở kỷ nguyên này gần như chưa xảy ra tình huống như vậy. Cũng chỉ có mỗi trường hợp lúc Thạch Hạo chém giết ở ngoài Biên Hoang đã gặp phải một người được gọi là đại nhân trẻ tuổi, cùng với vị Chí Tôn Đế tộc xuất hiện ở ngày hôm nay.



"Ha ha..." Tên Đế tộc kia cười to, áo giáp đen ngòm, bóng hình cao lớn mơ hồ, tựa như đang đứng ở phía cuối thiên địa thế nhưng lại đầy khiếp người, tiếng cười tựa như sóng lớn ập tới khiến toàn bộ quần hùng trên chiến trường run rẩy, thân thể gần như nổ tung.



Cũng may là hắn đã cố ý áp chế, nếu không trăm vạn đại quân dị vực đều sẽ phải chịu xung kích.



"Chưa có ai dám nói vậy với ta, để Xích Phổ ta nhìn xem thử, ngươi có bản lĩnh như thế nào!" Chí Tôn Đế tộc Xích Phổ trầm giọng nói.



Keeng, một luồng hào quang lấp lánh, một thanh binh khí đen kịt xuất hiện trong tay của hắn, đó là một thanh chiến mâu lấp lóe ánh kim loại âm u phả vào mặt, sát khí ngập trời.



Rầm!



Hắn bước ra một bước, thiên địa run rẩy, thiên mâu quét ngang, khói đen nuốt trời bao phủ cả sa mạc vô ngần, tựa như là một vị Ma chủ cái thế thức tỉnh, khủng khiếp tuyệt luân.



Trong màn khói đen ấy thì thiên mâu lạnh lẽo chợt phát sinh tiếng leng keng, có thể chém giết hồn phách của người khác.



Vù!



Thiên mâu quét tới, cán dài bằng kim loại run run, hư không vỡ tung theo tựa như thiên lôi hỗn độn nổ vang, khiến cho cả khu sa mạc vô ngần trở thành địa ngục, lạnh lẽo thấu xương.



Giây lát sâu đó, khói đen từ vực ngoại cuộn trào xuống dưới khiến lòng người chấn động.



Thiên mâu giương kích, thiên thể vực ngoại run rẩy.



Xoẹt!



Mạnh Thiên Chính rút kiếm, kiếm thai âm u chớp mắt óng ánh lóa sáng, cầu vồng lan tỏa, hắn đón đỡ cao thủ Đế tộc Xích Phố kia, bổ mạnh về phía thiên mâu.



Boong, toàn bộ chiến trường đều rung chuyển, sa mạc vô ngần hình thành nên sóng cát ngập trời, không chỉ mây xanh bị đánh tan mà hư không cũng bị kích nứt, hàng ngàn vạn khe hở lan tràn.



Cũng may là, những người khác sớm đã có kinh nghiệm, đều biết tới sự tàn khốc của khu chiến trường Biên Hoang này, một vị Chí Tôn khác xuất thủ ngăn cản xung kích này lại, nếu không hậu quả khó mà lường được.



Một cây cờ lớn được ném tới ngăn cách nơi đó lại, sóng xung kích do hai người tạo thành có lực phá hoại quá lớn.



Rất rõ ràng, thanh thiên mâu này cũng chẳng hề tầm thường chút nào, nó khắc rõ phù văn của Bất Hủ, là một báu vật, chỉ cần Xích Phổ bước chân vào lĩnh vực Bất Hủ thì binh khí này sẽ chớp mắt tăng lên cấp bậc ngay.



"Leng keng leng keng..."



Tia lửa tung tóe, Mạnh Thiên Chính tay cầm kiếm thai đại chiến với Xích Phổ, hai người giao thủ tựa điện xẹt, trong nháy mắt đã ra tay hơn vạn thức, tất cả đều là thủ đoạn tuyệt thế, cả hai tựa như biến thành hai tia chớp quấn chặt lấy nhau.



"Keeng!"



Kiếm thai chấn động xé rách hư không, nó lao vù tới phía trước mi tâm của Xích Phổ, nhằm thẳng vào nguyên thần của hắn.



"Boong!"



Trong nháy mắt đó Xích Phổ đánh thẳng vào mặt bên của kiếm thai, âm thanh đinh tai nhức óc phát ra đi kèm là ánh sáng chói lọi, hơn ba ngàn sợi xích thần trật tự lan tỏa.



Việc này khiến cho người bên trên Đế quan hãi hùng khiếp vía, ngón tay của Xích Phổ quá rắn chắc, vậy mà dám trực diện đỡ lấy kiếm thai, sinh linh này đáng sợ tới mức nào?



"Tiệt Tiên chỉ!" Một vị Chí Tôn của dị vực lên tiếng, con mắt phát ra cầu vồng nhìn chằm chằm nơi ấy.



Cái được gọi là Tiệt Tiên chỉ có nghĩa là có thể cắt rời Tiên, chém ngang chí cường giả, đây là một môn tổ thuật vô cùng đáng sợ có tiếng tăm lừng lẫy ở dị vực, nó có thể đánh cả Tiên.



Tuy rằng ngoại giới đều truyền lưu thế nhưng cũng không phải là pháp môn đầy đủ, mà tâm pháp hoàn chỉnh lại do dòng dõi Xích Phổ nắm giữ, được mệnh danh là một môn tổ thuật trấn giáo!



Ầm!



Xa xa, Chiến kỳ thiết huyết phần phật tựa như muốn quét ngang vạn quân, đáng tiếc đã bị túi Càn Khôn chặn đứng.



"Mạnh Thiên Chính, vậy mà còn vọng tưởng mang Hoang về ư, không thể!" Nơi sâu trong sa mạc vô ngần chợt có Chí Tôn lạnh lùng nói.



Răng rắc!



Càn khôn vỡ vụn, một lực hút to lớn bao phủ vạn vật, tựa như muốn hút trọn cả chiến trường vào trong.



Đó là một bức tranh chiếu rọi tiên quang, Thập Giới đồ xuất hiện che kín cả bầu trời, bao trùm toàn bộ sa mạc vô ngần.



"Ngươi dám!"



Bởi vì, lúc này Thập Giới đồ đang phát uy, trong giây lát ấy nó đã hút đi không biết nhao nhiêu người, từng bóng mờ lần lượt bay ngược lên trời không và tiến thẳng vào trong Thập Giới đồ.



Ầm!



Nơi phương hướng dị vực chợt có một chiếc búa sứt mẻ màu vàng tím lao tới, tiếp đó còn có thêm một món tàn khí khác cùng nhau tiến lên trấn áp Thập Giới đồ.



Nơi phương hướng Đế quan, Thanh Mộc lão nhân thầm than, tuy rằng sớm biết sẽ không có chút hiệu quả nào thế nhưng vẫn thầm tiếc nuối.



Dị vực mang tới hàng loạt tàn khí Tiên đạo đủ khả năng hóa giải công kích bực này.



Thập Giới đồ run rẩy, vù, trăm ngàn sinh linh vừa mới bị hút vào kia đều bị đẩy trở ngược ra rồi nổ tung trong hư không, hóa thành tro tàn.



Đây chính là uy lực của chí bảo, không gì sánh được!



Ào ào ào!



Chiến kỳ thiết huyết còn có Thập Giới đồ treo cao bên trên đỉnh đầu của nhóm người của Đế quan, bảo vệ toàn bộ mọi người bên dưới, cao thủ các tộc rời khỏi thành đều an tâm rất nhiều.



Vào giờ phút này, Mạnh Thiên Chính vẫn lo nghĩ cho bọn họ, sợ bọn họ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó.



Búa vàng tím, túi Càn Khôn... xếp ngang đứng song song ở một bên, luôn luôn rơi vào trạng thái đề phòng, chuẩn bị tìm cơ hội xuất kích.



"Mạnh Thiên Chính, ta mang Hoang đi đã, ngươi cứ từ từ chịu chết đi." Nơi sâu trong sa mạc vô ngần, vị Chí Tôn kia lần nữa lạnh lẽo nói.



Sau đó tất cả mọi người có thể thấy được, một chiếc xe chở tù nhân từ từ di chuyển, bên trong nó giam chặt Hoang, hắn bị những sợi xích sắt to lớn quấn quanh, cứ thế bị mang đi.



Nhìn thì chậm nhưng chiếc xe kia lao đi lại rất nhanh, nó xuyên qua hư không, chớp mắt đã tiến về phía cuối đường chân trời.



"Thạch Hạo!"



Đám Thanh Y, Trường Cung Diễn, Thiên Giác nghĩ sớm đã ra ngoài Đế quan và đang ở trong chiến trường chém giết, thế nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn những cảnh này mà thôi.



Dưới ánh chiều tà là bầu trời đỏ đậm, một thiếu niên cô độc mang theo gông xiềng, bị nhốt chặt trong xe tù từ từ đi xa, bọn họ chỉ thấy được một bóng lưng rồi dần dần biến mất.



Cuối cùng, đã không còn thấy Hoang đâu nữa!



Rất nhiều người hét lớn thế nhưng không thể nào thay đổi được kết cục, Thạch Hạo đã bị mang đi, đã tới phần cuối của khu vực Thiên uyên, tiến vào phạm vi quản lý của dị vực.



A!



Vào lúc này, Mạnh Thiên Chính rít lên một tiếng chấn động cả đất trời, có thiên thể ở vực ngoại nứt thành bốn mảnh, hắn ngóng nhìn về phía cuối đường chân trời.



Mà trên mặt đất, tiên khí phát sáng nhanh chóng bảo vệ đại quân.



Dù vậy cũng có người chảy máu đầy thất khiếu, mềm nhũn ngã nhào trong sa mạc, khó có thể chịu đựng trước sức mạnh sóng âm đáng sợ như thế.



Phụt!



Thậm chí, những vị trí mà tiên khí không bao phủ tới thì nơi ấy có người nổ tung.



Nhưng lúc ấy, nơi bả vai của Mạnh Thiên Chính có hoa máu bắn lên, đã bị thiên mâu quét trúng và bị thương sâu tới tận xương trắng!



"Xem ra ngươi rất quan tâm thiếu niên kia, dù là Chí Tôn mà cũng phân tâm, tâm tình không yên tĩnh, không nên có chuyện này." Xích Phổ lạnh lùng nói.



Giống như lời hắn nói, Chí Tôn thì làm sao sẽ phạm sai lầm đơn giản như vầy chứ?



"Giết!"



Mạnh Thiên Chính chỉ nói một chữ như vậy, tay cầm kiếm thai đâm thẳng về trước.



Vào lúc này, ánh sáng ngút trời, hàng loạt cánh cửa mở rộng trong cơ thể, hắn đồng thời vận dụng các môn thần thông bí thuật mà mình nắm giữ, nhất trời thiên địa đều nổ vang.



Mạnh Thiên Chính phát uy, tóc dài rối bời, trên người nhuốm đầy máu tươi tựa như là một vị Chiến thần lan tỏa chiến khí bàng bạc, khiến chư thiên phải kinh sợ.



Phụt!



Khi cuộc đại chiến tới mức gây cấn tột độ thì Mạnh Thiên Chính quét ra một chiêu, nơi cánh tay của Xích Phổ máu tươi chảy ồ ạt, thiếu chút nữa thì đã bị chém lìa.



"Sao có thể có chuyện đó chứ, hắn lại có thể gây tổn thương cho Đế tộc, ở kỷ nguyên này đáng ra sẽ không có nhân tài như vầy mới đúng!" Mấy người của dị vực thay đổi sắc mặt, con ngươi đều co rút cả lại.



Chỉ một tên Hoang mà có thể khiến Mạnh Thiên Chính trở nên đáng sợ như vậy?



"Giết!"



Chí Tôn Đế tộc Xích Phổ gào lớn, từ khi hắn trở thành Chí Tôn tới giờ vẫn chưa bao giờ bị thương qua, hắn rời khỏi cổ địa của tộc mình chính là muốn Đế quan phải run sợ.



Kết quả, hắn lại bị thương.



Hai người quấn chặt lấy nhau, cả hai vọt thẳng lên tận trời tiến thẳng vào trong vực ngoại, những ngôi sao lớn bị phá nát, bọn họ giết từ chỗ này tới chỗ khác, liều mạng không thôi.



Trong giây lát, tinh không mờ tối.



Tiếp đó thì nhanh chóng sáng rực, đó là thiên thể đang nổ tung, hai người đang thiêu đốt thần năng và liều mạng chém giết gây nên.



"Xoẹt!"



Đột nhiên, lúc bọn họ đánh từ mặt đất lên tận vực ngoại, và từ vực ngoại giết về lại sa mạc vô ngần thì chợt có một luồng cầu vồng tuyệt thế lao tới, quá đột ngột, nó đi kèm mảnh vỡ thời gian, bởi vì tốc độ quá nhanh.



Phụt!



Không thể nào tránh được, phía sau lưng của Mạnh Thiên Chính bị xuyên thủng, đó là một thanh chiến mâu rất dài đâm xuyên qua lồng ngực của hắn, mang theo mảng lớn máu tươi lao ra ngoài.



Là đòn đánh lén của một vị Chí Tôn khác, người ấy đứng trong sa mạc và lúc nãy bất chợt ném mạnh thanh chiến mâu này tới!



"Chí Tôn Ám Dạ!" Có người kinh ngạc thốt lên.



Đây là một vị Chí Tôn rất đặc biệt của dị vực, danh tiếng cũng không hề tốt cho lắm, chuyên muôn đi đánh lén, người khác chỉ vừa nghe tới tên thôi thì đã sợ tới vỡ mật rồi, lúc này hắn đã động thủ và thành công.



Chí Tôn Đế tộc Xích Phổ hơi hơi không vừa lòng thế nhưng cũng không nói thêm gì cả, thoáng trầm mặt xuống rồi gia tốc xuất thủ.



"Đại trưởng lão!"



"Mạnh tiền bối!"



Rất nhiều người kinh hãi và khiếp sợ, đồng thời tim mật đều nhảy dựng lên, ai cũng sợ hắn sẽ bỏ mạng nơi này.



Gào!



Mạnh Thiên Chính hét dài một tiếng, thanh chiến mâu kia bay ra ngoài mang theo một mảng lớn máu tươi và nổ tung trong hư không.



Giết!



Nhưng lúc này, Mạnh Thiên Chính thu hồi lại kiếm thai rồi trong tay chợt xuất hiện một thanh trường cung đỏ sậm, hắn vung tay hút lấy những vết máu huyết đang trôi nổi ở trong hư không kia lại, nó hóa thành một mũi tên máu và xuất hiện trong lòng bàn tay.



Ầm ầm!



Thời khắc này, nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa biến sắc, cùng với sự kéo dãn dây cung thì càn khôn cũng vỡ vụn, vô số khe lớn xuất hiện.



Xoẹt!



Một luồng thần tiễn được bắn ra, nó có màu đỏ thắm nhắm thẳng về Chí Tôn Ám Dạ kia.



Phụt!



Một màn đầy chấn động xuất hiện, Chí Tôn Ám Dạ không thể nào tránh né được, bởi vì cả người hắn bị cố định trong hư không và không thể nào nhúc nhích được, ánh sáng đỏ ngòm ngút trời, mũi tên xuyên thẳng tới mi tâm của hắn và rồi đầu lâu nổ tung, Chí Tôn đã chết!



Kết quả, thiên địa xuất hiện hàng loạt các dị tượng tựa như đang đau buồn cho sự chết đi của một vị Chí Tôn!



Ai cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như vậy!



"Là thanh binh khí khi Mạnh huynh lúc còn trẻ hay sử dụng!" Thanh Mộc lão nhân giật mình.



Những vị Chí Tôn khác cũng biến sắc, cảm thấy vô cùng bất ngờ, vô cùng chấn động.



Thời còn trẻ, Mạnh Thiên Chính từng lấy thân làm hạt giống, kết quả là chưa hề viên mãn, vào thời khắc sống còn đã xảy ra chuyện bất trắc gần như bỏ mạng, sống chung với sự tàn phế rất lâu rồi.



Vào lúc ấy, binh khí của hắn chính là một trường cung thiết huyết, khí sát phạt tuyệt thế, kết quả ở trong lần đó cũng giống như bản thân hắn, đã rơi vào tình trạng bị hủy đi một nửa.



Có lời đồn nói rằng, cây cung này nhiễm phải khí sát phạt quá nặng nên đã khiến trời nổi giận, vì thế bản thân Mạnh Thiên Chính đã ăn phải quả đắng và tàn phế từ đó.



Bởi vì, cây cung này vừa ra thì máu sẽ chảy thành sông, hơn nữa còn tổn thương tới tính mạng của bản thân chủ nhân, cực kỳ khó hiểu.



Không ai nghĩ tới, đã nhiều năm trôi qua rồi mà lúc này cây cung ấy lại đã xuất hiện, đây là binh khí đầu tiên mà Mạnh Thiên Chính từng dùng.



"Thanh binh khí này rất kỳ lạ, giết người, giết đất, giết trời, giết tiên, giết mình, ngay cả ta cũng không thể khống chế được, hôm nay, các ngươi hãy nạp mạng đi!"



Mạnh Thiên Chính quát lớn.



Xoẹt!



Cung lớn được kéo căng, trường cung như trời tròn, dây cung run rẩy, một mũi tên máu lao ra, đó chính là huyết tinh của Mạnh Thiên Chính ngưng tụ thành mũi tên, nó bắn nổ cả vòm trời!



"Ngươi!"



Cường giả Đế tộc Xích Phổ hoảng sợ nhanh chóng xuất thủ, trên người hắn xuất hiện hàng loạt bí bảo để tranh đấu với Mạnh Thiên Chính.



Răng rắc!



Tiếc là, một bảo thuẫn tuyệt thế nổ tung, Xích Phổ chấn động cả người, dù gì cũng là một báu vật chuẩn bị trở thành binh khí Bất Hủ, việc này khiến hắn đau xót không thôi.



Phụt!



Cũng trong lúc đó, cánh tay mà hắn đưa lên ngăn cản cũng đã bị bắn nát.



Hắn giật mình, bởi vì, vào thời khắc ấy thân thể của hắn tựa như chậm lại và chỉ có thể dùng cánh tay ngăn cản, nếu như đổi lại là người khác thì chắc chắn lúc ấy sẽ không thể nào di động được.



"Vận dụng tiên khí!" Có Chí Tôn khác hét lớn.



Thế nhưng, bên phía Đế quan cũng có người khống chế Chiến kỳ thiết huyết, Thập Giới đồ để ngăn cản ngăn cách vị trí đó lại.



"Giết!"



Mạnh Thiên Chính hét lớn một tiếng, lần nữa giương cung cài tên, từ trong ngực của hắn lao ra một vệt máu đầy lấp lánh, đó là sự ngưng tụ của huyết tinh toàn thân, xoẹt, nó lao ra ngoài.



Phụt!



Vị Chí Tôn vừa hét lên nói vận dụng tiên khí kia nổ tung ngay tại chỗ, hắn còn chưa kịp chạy tới để khống chế nữa.



Thế nhưng, bản thân Mạnh Thiên Chính cũng khẽ lảo đảo một cái, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cái giá phải trả cũng vô cùng to lớn!



Xoẹt!



Hắn lần nữa giương cung cài tên, nơi ngực lần nữa tràn ra một vệt huyết dịch óng ánh hóa thành mũi tên dài nhằm thẳng về phía Đế tộc Xích Phổ.



"Ta đã nói rồi, dù thiên cổ cho tới hiện tại, Đế quan đang thiếu một chiếc xương sọ mà giới của ngươi gọi là Đế tộc để cúng tế anh linh, mượn đầu lâu của ngươi dùng vậy!" Mạnh Thiên Chính hét lớn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch