Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 390: Pháp khí Hỗn Độn

Chương 390: Pháp khí Hỗn Độn





Chiếc đĩa thần kia phát ra sáu loại ánh sáng, tỏa ra sương mù hỗn độn, giam cần hư không, muốn phá tan tất cả, mạnh mẽ đến nổi quy tắc thiên địa đều cuộc trào, trật tự hỗn loạn.



"Xọet!"



Một cột sáng bắn ra từ chiếc đĩa quét về phía Vực Sứ, ánh sáng này rất kỳ quái khiến cho hư không sụp đổ, quy tắc đều thay đổi theo nó.



Mọi người kinh hãi tới biến sắc, đặc biệt là các Tôn giả đều cảm giác sợ hãi, loại sức mạnh này sao có thể thi triển được chứ? Phá hoại quy tắc ở nơi này.



Đây quá mạnh mẽ, vượt qua khỏi sức mạnh cực hạn cho phép ở nơi đây!



Sắc mặt Vực Sứ rất khó coi, nhanh chóng rút lui, đòn đánh này nhằm về hắn, nếu bắn trúng thì sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, mặc dù hắn là Chấp pháp gia thế nhưng vẫn phải tránh né.



"Quá bất hợp lý, đây là người nào, sao không coi quy tắc trật tự ra gì cả, sắp sửa đánh giết Vực Sứ?" Rất nhiều người sợ hãi, một vài cường giả bối rồi, chuyện này khiến họ không tài nào hiểu được.



Tên này là một tên điên, muốn giết Vực Sứ, phá hủy quy tắc xây dựng nên Hư Thần giới, ánh hưởng tới khu vực "Hóa Linh cảnh" này, nơi đây cũng bị xuyên thủng.



Nhiều năm rồi chưa từng có người nào làm như vậy, việc này không hợp lý chút nào, khiến cho người người không hiểu gì cả!



"Xoẹt!"



Cột sáng đảo qua thì nơi đó nhanh chóng tối tăm, như là thời không bị phá hủy, sắc mặt của Vực Sứ rất khó coi khi tránh thoát được một đòn này, thế nhưng những người đứng sau hắn trúng đòn liền hóa thành tro tàn ngay tại chỗ.



"Cơ bản không có cách nào ngăn cản được, cho dù là Tôn giả tiến tới quá nửa cũng bị giết chết." Sau khi thoát khỏi khu vực đó, thân thể của mọi người đều lạnh toát, ai ai cũng nổi da gà.



Ầm vang lên, chiếc đĩa thần giữa trời chấn động, sương mù hỗn độn khuếch tán rồi phóng thẳng về nơi Vực Sứ, hoàn toàn mờ mịt, mang theo uy thế to lớn.



Rất nhiều người thấy thế thì lạnh toát từ đầu tới chân, pháp khí này có cấp bật gì? Ngay cả hỗn độn cũng phóng ra được, điều này khiến cho hồn phách người khác run theo, đây tuyệt đố là chí bảo vô thượng.



Từ xưa tới nay, thứ này cũng chỉ có xuất hiện trong thần thoại truyền thuyết mà thôi, trên thực tế không có tồn tại, không ngờ hôm nay bọn họ lại được thấy tận mắt.



Tôn giả hiểu khá nhiều thì càng khiếp sợ hơn, cẩn thận quan sát, bảo cụ như thế đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian, tối thiểu là không nên xuất hiện trong nhân giới.



Bởi vì, bọn họ hiểu rõ, tổ tiên của bọn họ, đắc đạo nhiều năm, cuối cùng hóa thàh Thần ma mà cũng không có pháp khí như thế, cơ bản luyện chế không được.



Ở trong Thần ma, bảo cụ như thế đều là truyền thuyết!



Vù một tiếng, sương mù hỗn độn kia hạ xuống, Vực Sứ hét lớn, tuy nhanh chóng tránh lui thế nhưng vẫn bị sương mù bao phủ một phần thân thể, tuy chỉ là một lớp sương mỏng manh thế nhưng lại khiến thân thể hắn run lên bần bật, ho ra đầy máu.



"Mở!"



Vực Sứ hét lớn, cả người phát sáng, đó chính là áo nghĩa pháp tắc, như là một chiếc hộp thần mở ra, phóng thích hào quang chói lọi nhất, đẩy lùi sương mù.



Thân thể Vực Sứ rung bần bật cứ như là gặp ma, trên mặt trắng bệch, sau đó lướt ngang tới hơn trăm trượng, nhìn chằm chằm vào chàng trai thần bí giữa trời và chiếc đĩa thần kia nữa, hiển nhiên đã ăn thiệt thòi lớn.



"Ngươi đến tột cùng là ai?!" Trong lòng hắn rung động, hắn chính là một tia ý chí của giới này, đại biểu cho một loại quy tắc nào đó vậy mà có người lại có thể kích thương hắn.



Mọi người nghe thấy lời của hắn thì trong lòng càng thêm sợ hãi, chàng trai trong lửa thần đáng sợ tới mức nào, ngay cả Vực Sứ cũng bị kích thương, đây giống như là nằm mơ giữa ban ngày vậy.



"Ta, một tu sĩ tiêu dao thôi à, yêu thích thu gom tuyệt sắc thiên hạ, cũng yêu thích thu nhận các loại bảo thuật, hôm nay muốn đoạt tạo hóa Thần Linh." Chàng trai trong lửa thần nói.



Tiếng nói của hắn rất lớn, chấn cho cả bầu trời rung lên, cứ như là một trận sấm chớp bổ xuống, ầm ầm, trời cao đều cộng hưởng, rất nhiều người sắc mặt tái nhợt.



Nếu là trước đây, tất cả mọi người đều thấy y rất ngông cuồng, nhưng giờ không một ai còn suy nghĩ đó nữa, trước là muốn bắt tiên tử của Bổ Thiên giáo, sau lại đánh giết Vực Sứ, thật sự là vô cùng nghịch thiên.



"Xèo!"



Một vệt sáng bay ra, đĩa thần giữa trời lần nữa chấn động, phù văn đan dệt muốn phá hủy tất cả những thứ ngăn cản.



Giữa trời, một số người bị giam cầm không cách nào chạy trốn được, hiện tại cắn răng lấy bảo cụ từ trong người ra, ngăn cản lấy sát quang này.



Trên thực tến, luồng ánh sáng thần này không phải hướng về phía bọn họ mà nhằm thẳng Vực Sứ, thế nhưng chỉ là dư âm của luồng sáng này cũng đủ để không gian nơi này vặn vẹo rồi. Bảo cụ của những người này nát thành từng mảnh sau đó hóa thành bột phấn, còn những người này đều lộ ra thần sắc kinh khủng, hóa thành mưa máu, bốc hơi sạch sành sanh.



"Ngươi dám!"



Vực Sứ hét lớn, hai tay kết ấn, khống chế nguồn sức mạnh đầy mạnh mẽ va chạm với tia sáng kia, ầm vang thật lớn, các loại áo nghĩa pháp tắc đều hiện ra.



Ánh sáng đó bị chặn lại thế nhưng Vực Sứ cũng há miệng thở dốc, lồng ngực chập trùng dữ dội.



Mọi người hóa đá, chàng trai này quá khủng bố, đến tột cùng là thủ đoạn nghịch thiên gì mà có thể kích thương Vực Sứ?



"Đoạt tạo hóa Thần Linh... không ngờ có người vậy vậy!" Xa xa, trong con ngươi của một tôn giả nghi ngờ không thôi, tràn ngập chấn động.



Không chỉ có ông ta, mà còn có mấy tu sĩ lớn tuổi khác cũng cảm thấy sợ hãi, xa xưa không phải là không có chuyện này xảy ra, quả thật có người dám khiêu chiến Vực Sứ, cực kỳ nghịch thiên.



Nhưng người như thế quá ít, tất cả đều là hạng người kiêu căng khó thuần, thiên hạ không người nào có thể ngăn cản được, mạnh tới mức thái quá.



"Lại đi đoạt tạo hóa Thần Linh, gã làm cách nào đây?" Có người không rõ, âm thanh run run, hỏi một lão Tôn giả.



"Hư Thần giới được xây dựng từ sức mạnh tinh thần, tự nhiên sẽ ẩn chứa pháp tắc của Thần Linh, mà Vực Sứ lại là một tia ý chí của giới này, ẩn chứa áo nghĩa trật tựu cổ điển, mà tên này muốn chém Vực Sứ rút lấy bản nguyên của hắn, chính là muốn đoạt áo nghĩa của Thần Linh."



Mọi người cứng đờ sau đó rõ ràng, Vực Sứ chính là quy tắc mà Thần Linh lưu lại biến thành, chém giết Vực Sứ đạt được dấu ấn của hắn, chính là đã thu được một phần áo nghĩa của các Thần.



Các cường giả khiếp sợ, chàng trai thần bí này dự định làm như thế? Quá là nghịch thiên mà, muốn đối kháng với trật tự tinh thần mà các Thần lưu lại và rồi cướp đọat nó, xưa nay rất hiếm thấy.



"Tại sao lại có người như vậy, tinh thần giới mà các Thần xây dựng cũng có thể phá hủy ư, quả nhiên không bị áp chế, cũng quá lợi hại mà!"



Mọi người không chút tin tưởng, chàng trai thần bí này mạnh kinh khủng, vượt qua cả truyền thuyết.



"Gã đó rất mạnh thế nhưng cũng không như tưởng tượng đâu, không người nào có thể đoạt tạo hóa Thần Linh một cách trắng trợn thư thế đây, gã dựa vào chiếc đĩa thần kia, ta nghĩ hẳn là pháp khí mà ngay cả Thần ma cũng phải kiêng kỵ." Lão Tôn giả đó than thở.



Mọi người suy nghĩ, quả thật là như thế, chủ yếu là do món pháp khí này quá nghịch thiên nếu không đời nào có thể làm cho Vực Sứ rút lui như thế chứ, chiếc đĩa thần có hỗn độn lượn lờ, không cần nói ở Hoang Vực, cho dù là người ở giới kia cũng khó mà nhìn nhấy được.



"Nguyệt Thiền, chờ ta đoạt tạo hóa rồi sẽ lại tìm tới nàng, nàng ta song tu thì tiêu diêu tự tại tới cỡ nào chứ." Chàng trai trong lửa thần cười ha hả.



Lúc này, không ai cảm thấy y hung hăng nữa, trái lại cảm thấy y có khả năng ngày, bởi vì thực lực đủ mạnh mới dám kiêu căng như vậy.



"Ầm!"



Đĩa thần lần nữa phát sáng, ầm ầm, chiếu xuống mấy luồng xích thần trật tự giống như là những hạt châu được xâu thành chuỗi thần, hết sức kinh người, quấn về phía Vực Sứ.



Mọi người hít vào hơi khí lạnh, đây là đang diễn biến quy tắc, hóa hình một cách rõ ràng, phải trấn áp Vực Sứ cho bằng được.



Vực Sứ sắc mặt âm trầm, hai tay kết ấn, các ký hiệu vọt lên rực rỡ như nhật nguyệt tinh thần, nằm dày đặc trong hư không khiến cho cả bầu trời đều run rẩy.



"Các Thần sử dụng pháp tắc tiêu diệt!" Vực Sứ hét lớn.



Quy tắc thiên địa bạo đọng, khí thế khủng bố tràn ngập, hắn giống như hóa thành Thần Linh nắm giữ cả vùng hư không này.



Đòn đánh này rất khủng bố, những phù văn vọt lên đánh thẳng vào đĩa thần cứ như là ngọn lửa bốc cháy, cực kỳ hừng hực, toàn bộ hư không đều run rẩy, vặn vẹo.



"Phụp!"



Vực Sứ ho ra máu, tuy rằng hắn do quy tắc biến thành thế nhưng máu thịt thân thể cũng giống như người bình thường, sau khi bị thương thì khóe miệng ứa máu, vô cùng chân thật.



Mà lần này, thân thể của chàng trai trong lửa thần kia cũng chấn động, ánh lửa trong con ngươi đỏ đậm có chút lờ mờ, y cũng bị thương, dù sao cũng gặp tập kích của một tia ý chí nên gặp phải phản phệ.



Duy nhất có thứ không đổi là, chiếc đĩa thần kia vẫn sáng rực chói mắt, cứ như là mặt trời vĩnh hằng lơ lững nơi đó, tỏa ra ánh sáng hỗn độn.



"Trời ạ, gã có thể khiến cho Vực Sứ bị thương à, quá mạnh mẽ mà, muốn nghịch thiên sao?"



"Gã đúng là rất mạnh, thế nhưng cũng không thể khiến Hư Thần giới tan rã được, nghịch thiên thật sự chính là chiếc đĩa hỗn độn kia, có thể áp bức một phần quy tắc mà các Thần đã xây dựng!"



Mọi người thở dài, hoàn toàn hiểu được chiếc đĩa tròn phát sáng kia ghê gớm tới cỡ nào, đoạt tạo hóa và đại vận khí thiên địa!



Chàng trai trong lửa thần nhổ ra một ngụm máu, thở dài một tiếng, nói: "Xem ra còn thiếu chút nữa, tiếp tục hiến tế!"



Theo một tiếng quát nhẹ, trong đám người truyền tới tiếng kêu thảm, mấy tên sinh linh thuần huyết nhận được mệnh lệnh bắt đầu đại khai sát giới, rất nhiều người hóa thành mưa máu.



Đây chính là tên đi theo y, sau khi nhận được mệnh lệnh thì bắt đầu chém giết tu sĩ, dâng lên tế phẩm cho chiếc đĩa tròn lượn lờ hỗn độn kia nhằm giúp nó phát uy.



Mấy tên sinh linh thuần huyết này tự nhiên vô cùng mạnh mẽ, có thẻ quét ngang một phương, ngay cả Tôn giả tới cũng chưa chắc có thể thắng được bọn họ.



Chỉ trong chốc lát, sương máu bốc hơi, tất cả đều là tế phẩm bị pháp khí Hỗn Độn kia hấp thu, nó tỏa ra uy thế càng mạnh mẽ hơn.



"Lớn mật!" Vực Sứ gầm lên, hắn biết, đối phương muốn dựa vào việc này để đối phó mình, đương nhiên phải ngăn cả ngay lại, sử dụng pháp tắc và sức mạnh của chính mình nhằm trục xuất mấy tên sinh linh thuần huyết này.



"Ngươi cũng chỉ là Vực Sứ mà thôi, tuy rằng mạnh thế nhưng đứng trước mặt pháp khí của ta mà trục xuất người thì e còn không được, trừ phi Vực Chủ tới." Chàng trai trong lửa thần khẽ nói.



Mọi người ngẫn ra, sau đó hít vào hơi khí lạnh, Vực Sứ cũng phải phải là người khống chế lớn nhất, bên trên còn có Vực Chủ? Mà điều này cũng chỉ là Hoang Vực mà thôi.



"Ầm!"



Vực Sứ phát uy, chấn động đất trời, các loại trật tự áo nghĩa bay lượn hóa thành từng luồng ánh sáng bổ về trước hòng chém giết chàng trai trong lửa thần.



Đòn đánh này, song phương đều ho ra máu nhưng pháp khí bên trong hỗn độn cũng chẳng có việc gì, nó vẫn lơ lững nơi đó.



"Biến thái mà, gặp phải nhân vật như trong truyền thuyết rồi!" Mọi người chấn động.



Ở thời xưa, thật sự là có người dám khiêu chiến Vực Sứ, thế nhưng ai có thể nhìn thấy? Năm tháng dài dằng dặc qua đi, giờ lại hiện ra một người như thế.



"Vực Sứ, ngươi đừng chống đối nữa, ta cảm nhận được, áo nghĩa Thần Linh nơi này có duyên với ta, cho ta mượn xem một chút thôi." Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, chàng trai trong lửa thần mở miệng nói.



Quá bá đạo, vì tu hành mà dám tới Hư Thần giới quậy phá hòng cướp lấy quy tắc áo nghĩa mà Thần Linh lưu lại, quả thật là không có thiên lý!



Thời khắc này, Nguyệt Thiền tiên tử đứng ở nơi xa, trong tay cầm kiếm ngọc, ánh mắt xoay chuyển, tư thế chuẩn bị.



Ngoài ra, Ma nữ xinh đẹp tuyệt trần rời khỏi cuộc chiến nhìn chằm chằm nơi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.





"Chư vị, muốn có chén canh ngọt thì cần phải trả giá mới được, cùng xuất thủ một lượt đi." Chàng trai trong lửa thần cười nói, tuy ho ra máu thế nhưng vẫn ngang ngược và tự phụ như trước.



Thạch Hạo đứng trên da Hư Không thú, trong con ngươi lấp lánh thần quang, lẳng lặng đợi kết quả.



"Ngươi làm xằng làm bậy ở nơi này, ngày sau sẽ không có cơ hội tiến vào Hư Thâng giới nữa." Ánh mắt của Vực Sứ lạnh giá.



"Không cách nào tiến vào Hư Thần giới của Hoang Vực mà thôi, ngươi chỉ là người quản lý ở khu vực này mà thôi , ở nơi khác ta cũng có thể tiêu dao, hôm nay tất đoạt tạo hóa ở nơi này!" Chàng trai trong lửa thần quát lên.



Cuối cùng, y cắn đầu lưỡi, không ngừng phun máu về chiếc đĩa thần kia, khiến cho nó phát ra ánh sáng hừng hực, dần dần hiện ra bản thể.



Bên trên có khắc những hoa văn cổ xưa, rườm ra và khó lường, như là trong năm tháng phủ đầu bụi giờ mới hiện ra, lộ ra pháp khí như bản thể.



"Ồ, chỉ là một góc không hoàn chỉnh mà thôi!" Mọi người giật mình, nó cũng không có hoàn chỉnh, chỉ là một góc mà thôi, chiếm khoảng một phần sau, những bộ phận khác sau khi nó phát sáng thì mới bổ sung thêm.



"Ầm!"



Được chàng trai trong lửa thần hiến tế tinh huyết của chính mình, chiếc đĩa thần hỗn độn thức tĩnh phát ra một vệt thần quang, không gì không phá được, khiến cho Vực Sứ kêu to.



Mọi người chấn động, Vực Sứ bị cắt đứt, máu nhuộm đỏ cả trời không, đây là bảo cụ mạnh mẽ cỡ nào, xưa này chưa từng có ghi chép trong sử sách.



Vào lúc này, Tiểu Tháp trên sợi tóc của Thạch Hạo rung động, như cảm nhận được một loại áp lực nào đó, có một chút khí hỗn độn tràn ra ngoài.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch