Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 525: Mẹ chồng nàng dâu

Chương 525: Mẹ chồng nàng dâu





Thạch Hạo đứng ngay giữa sân, từng luồng khí lành bốc lên bao quanh nó, khiến cho vạn pháp không cách nào đụng tới người được.



Bốn phía, trận pháp thần linh năm tầng thức tỉnh, gợn sóng vô cùng kịch liệt, mỗi một tấc không gian đều là những ký hiệu của thần linh phong tỏa nơi này lại.



Thần sắc của Ma nữ đọng lại, theo bản năng lùi về sau rồi kiểm tra bốn phía, mày ngài nhíu chặt, cảm thấy chẳng hề ổn tí nào, khẽ nói: "Tiểu Thạch, ý là gì đây?"



"Ta sợ Nguyệt Thiền tiên tử chạy thoát nên có lưu chút thủ đoạn, phong ấn nơi đây lại." Thạch Hạo thản nhiên nói.



Nguyệt Thiền một thân áo trắng xuất trần, khi nghe thấy thế thì khẽ cười nhạt, khóe miệng hơi vểnh lên chẳng hề giống tù binh gì cả, ngược lại vô cùng thong dong, rất hài lòng với kết quả này.



Ma nữ tranh cãi, viên châu trong tay lóe lên ánh sáng lộng lẫy, nói: "Thạch Hạo, ngươi và ta hợp tác với nhau đều rất vui vẻ, hôm nay ngươi còn muốn ra tay với cả ta à?"



"Sao như thế chứ, hai chúng ta đều hiểu nhau cả, sắp tới sợ còn mặc chung cả một quần nữa là, chắc chắn ta sẽ không gây bất lợi gì cho ngươi đâu." Thạch Hạo chính trực nói.



"Ọe, ai mặc chung quần với ngươi hả." Ma nữ mở ra mắt thần rồi đánh giá xung quanh.



"Đúng là làm cho người ta thương tâm mà, quan hệ của chúng ta còn chưa tới mức đó đúng không, chỉ là ta lấy ví dụ thôi mà." Thạch Hạo mỉm cười, năm tầng trận pháp xuất hiện, nó tin rằng, dù cả đám Tôn giả có đồng loạt xuất thủ cũng chẳng thể mở đường máu xông ra người được.



"Thạch Hạo, mau mau ra tay, bắt lấy Ma nữ, nàng là người xảo quyệt nhất, thủ đoạn có rất nhiều, nếu không nàng rất có thể sẽ chạy thoát đấy." Nguyệt Thiền tiên tử cười nói.



Trong tình cảnh thân là tù binh mà vẫn có thể cười tươi đủ chứng minh tâm tình và sự bình tĩnh của nàng như thế nào rồi, không phải phàm tục có thể so sánh được.



Vẻ mặt cảu Ma nữ chẳng hề tử tế, nhìn Thạch Hạo nói: "Tiểu Thạch, ta giúp ngươi bắt một vị tiên tử đẹp đến lạ lùng như vậy, không nói là đệ nhất mỹ nữ khắp nhân gian nhưng cũng chẳng thua kém là bao, ấy vậy ngươi lại đối với ta như thế? Cô gái này còn chưa kết hôn với ngươi, vậy mà đã thiên vị như thế rồi, khiến cho bằng hữu như ta thật đau lòng quá đi mà."



"Đừng hiểu nhầm, ta không phải là nhằm vào ngươi, hiện tại chỉ là muốn nghiên cứu một vài biến hóa của Bổ thiên thuật, chân long và tiên hoàng kia thôi, hai vị, ai có thể dạy ta?" Thạch Hạo nhất quyết muốn xem qua mấy môn bảo thuật kia.



Ký hiệu dày đặc cứ như là sao trời đang lấp lánh, tô điểm lên mỗi tấc trong không gian, bảo vệ nơi này khiến người khác không thể đột quá vòng vây xông ra ngoài được.



Cùng lúc đó, ngọc tỷ trên đầu Thạch Hạo cũng sáng rực hơn, hảo quang buông xuống, long khí cuồn cuộn như là tập hợp lại toàn bộ vận may lớn trong thiên địa gia trì bảo vệ thân thể nó.



Không thể không nói, ở trong hoàng cung này, Nhân hoàng ấn chính là chí bảo, có thể trấn áp thất cả, trút hết toàn bộ sức mạnh của một quốc gia gia trì lên thân thể!



"Thạch Hạo, ta cũng chưa có đạt được áo nghĩa của Bổ Thiên giáo, hay nếu muốn không bằng ngươi và ta phối hợp đối phó với Nguyệt Thiền." Ma nữ nói.



"Rõ ràng là đã bị ngươi đoạt đi rồi, đoạt đạo quả của ta, vậy mà còn làm ra vẻ thế hả, ngươi cũng chỉ là không muốn chia sẻ cho Thạch Hạo mà thôi." Nguyệt Thiền lắc đầu.



Hai người này đều là hai viên ngọc truyệt đại, là hai cô gái kinh diễm nhất tám vực, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà thực lực còn rất mạnh mẽ, khiến người khác không tài nào nhìn ra được nông sâu, hiện tại không ngừng tranh cãi với nhau.



"Thạch Hạo, ngươi bắt nàng ta, ta dạy cho ngươi bảo thuật!" Nguyệt Thiền bỗng lên tiếng, tóc đen bay lượn hơi chạm vào gương mặt xinh đẹp mang vẻ nghiêm túc ấy, cặp mắt to tròn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.



"Thật chứ?" Trên mặt Thạch Hạo lộ ý cười.



"Với tình trạng như thế này của ta thì có thể trốn được à?" Nguyệt Thiền tiên tử nhẹ nhàng tiến tới, phong thái mê người, tới sát bên cạnh nó.



"Nguyệt Thiền, tỷ cũng tàn nhẫn đó chớ!" Ma nữ giật mình, trong đối mắt lưu chuyển hào quang.



"Ngươi trộm lấy áo nghĩa của giáo ta nhưng lại không muốn chia sẻ cho tiểu Thạch, vậy thì ta truyền cho hắn không được à?" Nguyệt Thiền mỉm cười.



"Nguyệt Thiền, tỷ ghê tởm thật, chỉ vì đối phó với ta mà lại làm như thế." Ma nữ than thở.



"Ma nữ, chúng ta đều là bạn bè lâu năm cả, hay là chúng ta cũng nhau phối hợp, thay ta tu luyện mấy loại Bổ thiên thuật này, sau đó ta sẽ tìm cách cho ngươi thoát thân, rồi sau này gặp lại sẽ truyền lại những bảo thuật này cho ngươi." Thạch Hạo bí mật truyền âm, lời nói vô cùng thành khẩn.



Lông mi của Ma nữ rất dài, lúc này không ngừng nhấp nháy, trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy lóe lên thần quang, nói; "Tiểu Thạch, ngươi không tin ta? Thật sự ta không có đạt được thần thông của nàng."



"Ta tin ngươi, vì lẽ đó nên mới làm như thế, lúc nữa sau khi ta đoạt được thì sẽ dạy cho ngươi." Thạch Hạo nói.



"Hứ, nhóc con, ngươi dám lợi dụng bà à, không cẩn thận gì cả mà, lại bị ngươi tính toán." Ma nữ lý sự, chiếc đuôi cáo trắng như tuyết ở phía sau đong đưa, công rất xinh đẹp và đáng yêu.



Bảo ấn trên đầu của Thạch Hạo phát sáng, long khí bắn ra, lập tức trận pháp nơi đây càng mạnh mẽ hơn, gợn sóng càng kịch liệt hơn chồng chất lên nhau hình thành nên một màn ánh sáng bao phủ hết nơi đây lại.



"Ra tay, bắt lấy nàng, nếu ta đã chạy không thoát thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh ngươi, chắc chắn sẽ không hại ngươi, tất cả đều muốn người càng mạnh mẽ hơn." Nguyệt Thiền lên tiếng.



"Ma nữ, chúng ta đều là bạn bè xưa cả, chẳng lẽ ngươi không thể cùng ta diễn kịch à?" Thạch Hạo than thở.



"Cái tên nhóc con tâm đen này, ngay cả ta mà cũng muốn hãm hại à, lại còn muốn đặt bẫy ta!" Ma nữ biểu đạt vẻ không vừa lòng, nắm chặt nắm đấm khinh thường nhìn nó.



"Mới vừa rồi, ngươi còn muốn dùng Trấn thần châu để đối phó ta, nhưng mà ta cũng chẳng thèm nói lời nào, giờ cũng chỉ nhờ ngươi diễn kịch mà thôi." Thạch Hạo truyền âm.



"Cút đi, loại thủ đoạn này thì có thể lừa ai hả, muốn ta buông tay chịu trói, không có cửa đâu cưng!" Ma nữ rút lui, cả người phát sáng, đặc biệt là thạch châu trong lòng bàng tay của nàng, nó không ngừng tỏa ra ánh sáng bảo huy, thời khắc này không còn xấu xí nữa mà hừng hực như mặt trời nhỏ, tựa như có thể soi sáng cả thiên cổ.



Lúc này, Thạch Hạo sớm đã khởi động đại trận, ký hiệu cứ như là tinh thần vụt ngang trời, vô cùng dày đặc, hơn nữa rất sáng chói, khóa chặt phía trước trấn áp về Ma nữ.



"Không xong, còn chưa đủ, nếu có bí bảo thì mau mau vận dụng đi!" Nguyệt Thiền nói, rất nóng lòng trấn áp được Ma nữ.



Thạch châu hình thành nên màn ánh sáng bao phủ Ma nữ lại, ngăn cản lại toàn bộ phù văn không cho dính lên thân thể của nàng. Đồng thời, nàng giơ tay lên, thạch châu bắn ra một tia phù quang lao về phía Thạch Hạo.



Bảo ấn trên đỉnh đầu của Thạch Hạo lao ra hơn trăm con thiên long quanh quanh bên cạnh, ngăn cản sợi phù quang kia, đồng thời hoàng cung cũng chấn động, lượng lớn long khí tràn ngập tất cả đều tập trung về phía này.



"Chỉ là một khối ngọc tỷ, lợi hại như thế ư?" Ma nữ kinh ngạc, đúng lúc này nàng thấy một cái cốt tháp trắng bóng bên trên sợi tóc của Thạch Hạo thì giật nảy mình, thạch châu trong lòng bàn tay của nàng phát sáng, xuyên thủng đại trận.



Thạch Hạo khá là giật mình, viên châu này quá lợi hại, có lai lịch gì đây? Trận pháp thần linh năm tầng mà cũng khó lòng ngăn cản được đường đi của nàng?



"Tiểu Tháp, còn không mau ra tay."



"Ngươi đã quên lời hứa hẹn với cố nhân rồi ư?" Ma nữ bỗng cười gượng gạo, mở miệng với tiểu Tháp cao có một tấc kia.



Bên trên sợi tóc của Thạch Hạo, tiểu Tháp trắng bóng rất bình tĩnh, không có biểu thị gì cả, Thạch Hạo hối thúc nhưng mà nó cứ như hóa đá.



Ma nữ cực kỳ nhẹ nhàng, như là tiên tử cưỡi sóng nhẹ nhàng lùi ra xa, xua tay nói với Thạch Hạo: "Thiếu niên, ngươi còn non lắm."



Thạch Hạo ngạc nhiên, tiểu Tháp và Ma nữ có vấn đề gì sao? Không thể!



"Thạch châu này là do một cố nhân lưu lại, vô tận năm tháng trước đây ta từng có hưa hẹn, sẽ không đả thương hậu thế nắm giữ thạch châu này." Tiểu Tháp mở miệng, có chút thất vọng và cô đơn.



"Chuyện này..." Thạch Hạo ngạc nhiên, sau đó cười, nói: "Xem ra chúng ta là một đôi do trời đất tạo thành, ngươi xem xem, ngay cả pháp khí mà cũng có duyên như vậy."



"Nín, mới vừa còn tính toán cả ta, giờ nói thế không thấy ngại hả?" Ma nữ xem thường, dùng sức trừng nó.



"Ngươi có dám chắc, khi trong biển ý thức của Nguyệt Thiền, ngươi cầm thạch châu trong tay chưa từng nghĩ tới việc trấn áp ta hay không, nếu không phải cảm thấy không chắc chắn thì sớm đã động thủ rồi." Thạch Hạo bĩu môi.



Da mặt của Ma nữ cũng chẳng hề ké gì Thạch Hạo, đương nhiên sẽ không bao giờ thừa nhận việc muốn trấn áp nó, nên nằng nặc đòi bồi thường.



"Thế thì chủ nơi chốn hậu cung sẽ nhường cho ngươi, chỉ cần ngươi chịu ở lại là được." Thạch Hạo cười ha hả.



"Bỏ, đã nói rồi, ngươi không phải là giống mà ta yêu thích. Lần sau nhất định sẽ trừng trị ngươi một phen!" Ma nữ rất cận thận, đong đưa chiếc đuôi cáo trắng như tuyết rồi hóa thành một vệt sáng, phóng ra khỏi hoàng cung.



Cùng lúc đó, tiểu Tháp cũng biến mất, nó muốn tìm hiểu chút tình hình.



"Cái tháp chết tiệt, không nghĩa khí, đồ phản bội!" Thạch Hạo kêu lớn.



"Thiếu nam, cố gắng lên, ngươi vẫn nằm trong kế hoạch bồi dưỡng Thiếu nam của ta đó nhá!" Ngoài hoàng cung, Ma nữ cười nói sau đó biến mất.



"Ta đã nói rồi không nghe, nàng rất nguy hiểm, lần này tuy không gặp phải toan tính của nàng nhưng lần sau sẽ không may mắn như thế đâu." Nguyệt Thiền nói, nàng thấy quá đáng tiếc khi không thể lưu Ma nữ lại.



Nàng trong suốt như ngọc, quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp vốn có, mà khí chất kỳ ảo lại hình thành từ từ, cả người thánh khiết khiến người khác không dám khinh nhờn.



Đương nhiên, chuyện này chẳng hề có hiệu quả gì với Thạch Hạo cả, nó khoác vác tiên tử, nói: "Mẹ của đứa nhỏ, dạy chồng bảo thuật đi."



Nguyệt Thiền chỉ biết bất đắc dĩ mà thôi, nếu như ở trước mặt của những người khác thì khí chất tiên tử này đủ khiến người khác dùng lễ mà kính, tuyệt không dám như thế này, nhưng tiếc thay da mặt của tên quỷ này quá dày.



Tuy không ủ rủ hay hoảng sợ gì, thế nhưng trong lòng khó mà yên tĩnh được, lẽ nào sẽ phải trầm luân ở nơi đây ư?



Thạch Hạo thu lại bảo ấn nên mấy trận pháp kia yên tĩnh lại, sau đó khoác vai cất bước cùng với Nguyệt Thiền tiến vào trung ương Thiên cung.



Vợ chồng Thạch Tử Lăng thăm bạn cũ vừa mới về, hai người rất mãn nguyện, rời Thạch Quốc nhiều năm như thế giờ mới có thể ôn lại chuyện xưa, vô cùng vui sướng và cảm khái khi gặp lại cố nhân.



"Hạo nhi, đây là..." Khi nhìn thấy Nguyệt Thiền thì hai người đều ngẩn ra, sau đó là kinh ngạc, cô gái này quá xinh đẹp, cả đời khó gặp được người thứ hai, cứ như là mỹ nhân từ tranh đi ra vậy.



Dù là Tần Hạo, tuy không xoay người lại thế nhưng lại đang âm thầm quan sát.



Mặc cho da mặt của Thạch Hạo dày tới mấy nhưng khi gặp ba mẹ mình thì cũng chẳng dám nói chơi, nếu là người khác hỏi, nó nhất định sẽ nói, đây là mẹ của mấy đứa nhỏ của nó.



"Đây là một tù binh mà con vừa bắt được." Nó lúng túng đáp.



Nguyệt Thiền tiên tử thông minh biết dường nào, rất nhanh đã nhìn ra được thân phận của cặp vợ chồng trung niên này, ánh mắt sáng ngời, lễ phép bước về trước chào hỏi.



Hai vợ chồng cảm thán về vẻ đẹp của nàng, sau đó hỏi dò Thạch Hạo, thân phận của nàng ra sao.



"Cái gì, tiên tử của Bổ Thiên giáo?!" Thạch Tử Lăng nghe thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên, như chưa hoàn hồn lại, con trai trưởng cảu mình lại có bản lĩnh lớn như thế, ngay cả thánh nữ của đại giáp bất hủ mà cũng tóm được? Ánh mắt của hắn rất nhạy bén nên tự nhiên nhìn ra được, con trai trưởng của mình có chút lúng túng nên liền suy nghĩ ra đối chút, thật sự hắn chẳng biết nói gì cho phải.



"Bổ Thiên giáo... Nguyệt Thiền?" Sau khi biết thân phận của nàng thì Tần Di Ninh hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt rạng ngời, nụ cười tươi hé lộ, tuy đã làm mẹ thế nhưng vẫn trẻ đẹp như trước.



"Người là... Thánh nữ Tần Di Ninh?" Ánh mắt của Nguyệt Thiền sáng lên, càng thêm lễ phép hơn nữa tỏ ra như rất thân thiết, tôn kính.



Trước khi bị bắt thì nàng từng tìm hiểu qua, bất ngờ biết được, mẫu thân của Thạch Hạo chính là thánh nữ của Bất Lão sơn ở thượng giới, thế nhưng khi hạ giới gặp chuyện bất ngờ nên bị người khác ám hại.



"Cháu chính là đứa bé gái mà lúc sinh ra thì có dị tượng, khiến cho trời đất không hề có ánh sáng, các ngôi sao ngoài chư thiên đều đồng loạt sáng lên?" Tần Di Ninh càng nhìn Nguyệt Thiền thì càng thấy thân thiết và thỏa mãn.



"Tiền bối, người biết cháu?" Nguyệt Thiền cười cười, chẳng hề giống ngày thường.



"Sao ta lại không biết chứ, trước khi ta xuống hạ giới này thì có nghe tất cả những chuyện ấy, còn chủ động tới Bổ Thiên giáo để xem cháu nữa mà, đúng là đứa bé gái tuân theo thần hoa thiên địa mà xuất thế." Tần Di Ninh kéo cánh tay của Nguyệt Thiền.



"Năm đó người cũng vô cùng kinh diễm, cháu cũng từng nghe rất nhiều truyền thuyết liên quan tới người, trong lòng rất ngóng trong." Nguyệt Thiền cười càng ngọt hơn, trò chuyện với mẫu thân của Thạch Hạo vô cùng vui vẻ.



"Hạo nhi, sao con lại lại ngạo mạn với Nguyệt Thiền như thế hả, còn không mau mau lại nhận lỗi." Tần Di Ninh trách nó, biểu thị vẻ không vừa lòng.



Khí chất của Nguyệt Thiền xuất chúng, quốc sắc như thế, sau khi trò chuyện một lúc với Tần Di Ninh thì càng thân mật hơn, trong lúc lơ đáng nàng liếc xéo Thạch Hạo, nơi đuôi lông mày lộ lên vẻ cười nhạt.



"Mẹ..." Thạch Hạo thấy khó xử.



Quan hệ giữa Bổ Thiên giáo với Bất Lão sơn cũng không tộ, Nguyệt Thiền cười ngọt ngào, nói chuyện càng ngày càng hợp với Tần Di Ninh, vô cùng thân mật, nàng cảm thấy với quan hệ của hai giáo hẳn là có thể thoát vây.



"Hạo nhi, sau này không được bắt nạt Nguyệt Thiền." Tần Di Ninh nguýt Thạch Hạo mộ cái.



"Con.. đời nào có chứ!" Thạch Hạo không cam lòng, chẳng lẽ còn muốn bắt nó thả Nguyệt Thiền tiên tử?



Nguyệt Thiền lộ ý cười, liếc nhìn Thạch Hạo một cái, vô cùng ung dung.



Lúc này, tâm tình của nàng vô cùng vui vẻ, nụ cười càng tươi hơn, ôm lấy cánh tay cảu Tần Di Ninh, trong lúc nói cười thì cứ như đang làm nũng với trưởng bối, gạt bỏ toàn bộ biểu hiện và dáng vẻ trước kia của mình.



Tần Di Ninh gật đầu, cười nói: "Uhm, Hạo nhi, chờ sau này hai con kết hôn thì nhất định phải tôn trọng lẫn nhau đấy nhen. Nguyệt Thiền rất hợp với mẹ, mẹ cũng rất thích nó, sớm sớm làm lễ đi."



"Hả?" Nụ cười của Nguyệt Thiền chợt cứng lại, nàng có nghe nhầm hay không?



Thạch Hạo cũng ngẫn ra, sau đó nhìn thấy tuệ quang trong mắt của mẫu thân, nhất thời nó không biết nói gì cho phải.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch