Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 557: Vạn Linh đồ

Chương 557: Vạn Linh đồ





Nguyên Thủy Chân Giải - Vạn Linh đồ, quả nhiên ở đây!



Thạch Hạo tim đập thình thịch, đây chính là thứ mà nó khao khát nhất hiện tại, không ngờ lại lạc vào trong Tây Lăng và được chôn theo ở nơi đây.



Tế đàn rất cao, được xây từ những tảng đá đen lớn, bên dưới là xương trắng hếu cả đống, nếu nhìn kỹ thì rất đáng sợ, tỏa ra sát khí ngập trời.



"Xương của hung thú chim thần?" Thạch Hạo chấn động.



Nó từng nghe qua, xương của Thần Vương, Thiên Thần được chôn ở Tây Lăng đều mục nát, cũng không có lưu lại bảo cốt hoàn chỉnh nào, giờ nhìn thấy thì hình như không đúng.



"Cốt văn đã biến mất rồi." Huyền Quy nói.



Thạch Hạo gật đầu, bên trên những khối xương này cũng không có phù văn, không thể chế tạo thành bảo cụ, chỉ còn sự cứng rắn mà thôi.



"Ngươi muốn cục xương trên tế đàn?" Rùa đen chuyển động cặp mắt, miệng chảy nước miếng.



Mấy khối cốt ở trung tâm tế đàn vô cùng đặc biệt, một khối màu vàng là xưng tay, tản ra phù văn mạnh mẽ, tuyệt đối có thể trở thành một chí bảo!



Ngoài ra, còn có xương sọ cứ như là thủy tinh vậy, lấp lánh trong suốt, mà hốc mắt càng thêm sâu lắng, kỳ lạ khó hiểu, chỉ cần nhìn vào thì linh hồn tựa như muốn lìa khỏi xác.



Mặc khác, còn có một con mắt mang theo máu, năm tháng dài qua đi nhưng vẫn không có khô đi, vô cùng yêu tà.



Cuối cùng là Nguyên Thủy Chân Cốt mà Thạch Hạo khát vọng, nếu có thể ghép lại thứ trong tay thì nó sẽ nắm giữ được Vạn Linh đồ.



"Không nguy hiểm gì chứ?" Huyền Quy hỏi, tên này rất sợ chết, sau khi tới nơi này đều núp sau lưng Thạch Hạo, dáo dác nhìn xung quanh.



"Thân thể ngươi cứng rắn như thế thì sợ cái gì, ta còn muốn dùng ngươi làm khiên đấy." Thạch Hạo nói.



"Nè, nhìn nè, lông tơ dựng hết lên rồi nè, đừng có dọa ta nghe." Nó đứng thẳng lên, vác lấy cái mai rùa đen thui, đề phòng lùi lại sau.



"Ngươi có lông luôn à?" Thạch Hạo liếc nó, nó cũng luôn đề phòng vì sao nơi đây cũng có chút hoang đường.



Điều vui nhất là, nơi đây rất u tĩnh, cũng không có hung thú chim thần tàn phá bừa bãi, đây là một tịnh thổ.



Thạch Hạo đi về trước, còn tên rùa đen thì mặt mày dáo dác nhìn trước ngó sau cứ đi theo từng dấu chân của Thạch Hạo, sau đó Thạch Hạo vung tay chụp lấy nó cứ coi như là tấm khiên đặt ở phía trước.



"Chết mịa rồi, cứu mạng, ngươi không được làm như thế!"



"Nín!"



Vừa mới tới gần thì da thịt cả người Thạch Hạo căng cứng cứ như là lớp đồng, bởi vì một luồng sát khí cứ như là dao bén vọt tới, nếu là tu sĩ bình thường tuyệt không đỡ được, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc dưới chiêu này.



Bên dưới tế đàn đều là xương cốt của hung thú chim thần Thái Cổ, tuy rằng phù văn đã tiêu diệt không cách nào luyện chế thành bảo cụ được, thế nhưng khí tức của những thứ này cũng khó mà tưởng tượng được.



Những luồng khí này hợp lại với nhau, cứ như là loạn tiễn phóng tới, tu sĩ bình thường tuyệt đối sẽ nổ tung.



"Đáng sợ thật, bọn họ đều chết cả rồi thế nhưng khí tức lưu lại còn kinh khủng uy mãnh như vậy, nếu như lúc sống thì mạnh mẽ tới cỡ nào chứ?" Thạch Hạo lẩm bẩm.



"Một số bá chủ ở thượng giới đã bộc lộ tài năng của bản thân trong trận chiến Thái Cổ ấy, ta đoán rằng những sinh linh đã chết đi này đều là những Chí cường giả ." Huyền Quy nói.



Thạch Hạo không nói gì, nếu như là sự thật thì xương cốt nơi đây sẽ càng đáng sợ hơn.



Nó quan sát thật kỹ, sau khi tin chắc rằng không có phù văn hay trận pháp gì thì mới thở dài một hơi, triển khai bảo thuật, lòng bàn tay bay ra một vệt sáng cuốn về tế đàn.



Nó cũng không dám đụng chạm lung tung, việc quan trọng nhất là thu lấy Nguyên Thủy Chân Cốt, nếu như không có biến cố gì thì sẽ thu ba khối cốt còn lại cũng không muộn.



Một con chim tước nhỏ màu đỏ đậm hiện ta trên tế đàn, sau đó ngậm lấy một khối cốt màu trắng bóng nhanh chóng bay về bên cạnh Thạch Hạo.



"Hả, không có gì thay đổi, cũng không có nguy hiểm gì." Huyền Quy vui mừng.



Nhưng, Thạch Hạo lại sởn cả tóc gáy, khi con chim tước do phù văn hóa thành ngậm lấy chân cốt thì viên tròng mắt đầy máu ở bên cạnh lại chuyển động nhìn về phía nó.



Đây nhất định không phải là tròng mắt của loài người bởi vì thứ này rất lớn, máu bên trên vẫn còn tươi chẳng hề khô gì cả, lúc này nhìn thì vô cùng yêu tà và kỳ lạ.



Thạch Hạo cảm thấy một loại kinh khủng, nó vẫy tay chụp khối xương nhỏ trong miệng của chim tước vào trong lòng bàn tay rồi xoay người rời đi.



Lúc này, Huyền Quy cũng cảnh giác nhìn viên tròng mắt hơi chuyển động kia, nó nhịn không được mà thốt lên đầy sợ hãi: "Thứ đó đang nhìn ta!"



Nó choáng váng, dù người không có lông tơ thế nhưng cũng nổi lên cả lớp da gà, chỉ trong nháy mắt nó đã biến nhỏ lại rồi nhảy lên trên lưng Thạch Hạo.



Thạch Hạo không nói gì, nhanh chóng rút đi.



"Thứ đó nhìn ta, tròng mắt này quá kinh khủng, ta cảm thấy linh hồn như bị tiêu diệt vậy?!" Huyền Quy sợ hãi, nó thu lại ánh mắt thế nhưng vẫn cảm thấy, mình vẫn đang đứng đối diện với thứ đó.



Thạch Hạo cũng sợ hãi, nó sớm đã quay đầu lại thế nhưng vẫn cảm nhận được, viên tròng mắt dính máu vẫn đang nhìn nó, nói chính xác hơn là đang canh chừng linh hồn của nó.



"Vèo!"



Thạch Hạo phá không bay đi, cũng không nán lại thêm nữa, pháp môn Côn Bằng xuất hiện, nhanh chóng lao đi khỏi nơi đầy kỳ lạ và kinh khủng này.



"Ầm!"



Nhưng mà, tiếng vang lớn truyền tới chấn cho nó suýt chút nữa thì ngất đi, mũi miệng đều chảy máu, xung kích mà nó gánh phải khó mà tưởng tượng được.



Ở phía sau, tế đan lay động, một luồng gợn sóng khó tả khuếch tán, cả thiên địa như muốn sụp đổ.



"Chết tiệt, gì thế này, dù Côn Bằng xuất thế cũng không tới mức như thế này, lẽ nào là phong ấn một con cự hung Thái Cổ?" Huyền Quy sợ hãi.



Tế đàn phía sau xuất hiện từng luồng ánh đen, gợn sóng khuếch tán lan tới, có thể nhìn thấy, những tảng đá cổ mộc mà nó quét qua đều nát thành bột mịn.



Thạch Hạo quay đầu liếc nhìn liền cảm thấy mình khó mà chống lại được, dù là sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa cũng chẳng bó tay, nó nhanh chóng bỏ chạy, đồng thời lấy ra một pháp khí Tôn giả đặt ở phía sau lưng mình.



"Keeng!"



Kiện pháp khí này lập tức hóa thành tro, cứ như là bụi bặm tiến vào trong hồ lớn, chẳng hề làm nên sóng gió gì.



Gợn sóng kia còn chưa tới thế nhưng Thạch Hạo đã phun đầy máu, đồng thời thất khiếu cũng chảy máu, xương cốt cả người kêu lốp bốp, đó là một áp lực vô hình vô cùng kinh khủng.



Nó chưa qua giờ gặp qua sức mạnh khổng lồ như thế này, nếu như bị gợn sóng kia đánh trúng thì nhất định hình thần đều diệt.



Hơn nữa, đúng lúc này phía trước Thiên Thần gào thét, Thần Vương rít gào, Kim Sí Đại Bằng, Chân Hống, Thao Thiết... cũng bị kinh động, tất cả đều lao xuống.



Đám sinh linh này cũng không có tư duy như người bình thường thế nhưng như đang chịu phải kích thích nào đó, tất cả đồng loạt vồ giết tới, vô cùng đáng sợ.



Vẻ mặt của Huyền Quy xám ngắt không còn giọt máu nào, tay chân run cầm cập, thế này thì sao mà trốn chứ, chết chắc rồi.



"Mau ném khối cốt kia đi, nếu không chúng ta sẽ chết đấy." Nó lớn tiếng kêu lên.



Thạch Hạo thở dài, giờ dù có ném đi cũng vô dụng, gợn sóng kia sẽ không ngừng lại, vẫn lan tràn về xung quanh.



Pháp môn Côn Bằng của nó cũng coi như là tốc độ nhanh nhất thế gian nhưng gợn sóng màu đen kia cũng sắp đuổi tới nơi, hai mắt của nó mờ đi, đều bị máu tươi làm nhòe cả.



Giờ phút này, không chỉ thất khiếu của nó chảy máu mà cơ thể của nó cũng rạn nứt, tất cả đều do luồng áp lực vô hình kia gây nên.



Mà Huyền Quy cũng sợ hãi kêu lên, tuy nó sớm đã rụt cả người vào trong mai rùa thế nhưng mai rùa không ngừng vang lên răng rắc, vết nứt lan tràn có thể nổ tung bất cứ lúc nào.



"Gào..." Một con Thao Thiết vọt tới va vào bọn nó.



Thạch Hạo tuyệt không nghĩ tới, tế đàn nhìn ôn hòa như thế, vậy mà lại xuất hiện tình cành điên cuồng như vầy, nguy cơ kinh khủng quá mức.



Vù một tiếng, nó mở ra hộp báu đồng thau rồi tiến vào trong, thật sự không còn biền pháp nào nữa, chỉ có thể trốn ở bên trong mà thôi.



Lập tức, khi hộp báu đóng lại thì áp lực vô hình ấy cũng tạm thời biến mất.



"Ồ, đây là nơi nào?" Rùa đen thò đầu ra hiếu kỳ đánh giá xung quanh, sau đó đột nhiên kêu lên: "Còn có gái nữa chớ, quả thật kim ốc tàng kiều* danh xứng với thực mà."

(*):Chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, mà bên trong có cất giữ giai nhân hoặc người tình.



Nguyệt Thiền tiên tử cũng ở nơi này, Thạch Hạo không yên lòng để nàng lại trong hoàng cung, nếu như nàng đào tẩu thì hậu hoạn vô cùng lớn.



Lúc này, thứ thân Nguyệt Thiền nhìn thấy nó chật vật như thế, máu me khắp người trốn vào nơi đây thì lộ vẻ khác thường, mạnh mẽ như tiểu Thạch mà cũng bị thương nặng tới cỡ này.



Mà khi nhìn thấy con rùa đen gần như nát bấy bên cạnh nó thì càng thấy lạ hơn, hai người khiến nàng thấy khó hiểu.



Thạch Hạo sau khi tới vào đây thì không nói lời nào, nó lấy ra ba bốn hạt hoa dướng dương óng ánh như mặc ngọc, một hơi nhét sạch vào trong miệng, trong phút chốc toàn thân nó phát sáng, thần lực mãnh liệt, nhanh chóng chữa trị thương thế.



"Đây là hạt Ma Quỳ, ngươi... muốn làm phản với trời à, cả vật này mà cũng dám ăn? Đó chín là hậu đại của Chí tôn một phương đấy!" Huyền Quy cứ như là gặp phải quỷ, lòng đầy khó tin nhìn nó.



Thạch Hạo âm thầm đưa cho nó bốn năm hạt, như vậy cũng đủ để cho nó nhanh chóng khôi phục lại thần lực để chữa trị thương thế rồi.



Rùa đen tất nhiên mặt dày bu tới, một hơi nuốt sạch, trong lòng thầm hô đúng là tạo hóa mà, Ma Quỳ viên ở thượng giới cũng có danh tiếng không nhỏ, ai dám ăn "hạt; của đám này chứ?



Sau khi gần ổn định lại thì Thạch Hạo lấy ra ba khối tàn cốt tách rời nhau, ánh sáng hỗn độn phát sáng, lập tức ba khối tự động cảm ứng nhau không ngừng rung lên.



Thạch Hạo giật mình, nó phát hiện những khối cốt này khi ghép lại thì trơn bóng lấp lánh, không chút vết rạn nứt nào, hoàn hảo không chút tổn hạị!



Thật là kỳ diệu, bên trong ẩn chứa sức mạnh thần bí.



Không biết năm đó làm sao thứ này lại bị phá nát, là người phương nào hủy diệt?



Nên biết, ngay cả tiểu Tháp nhìn cũng chảy nước miếng, được xưng là khối cốt cứng rắn không hư, gần như không có sức mạnh nào có thể hủy được.



"Ầm!"



Thế giới hộp báu rung lên bần bật, bất kể là Thạch Hạo hay là rùa đen, thứ thân Nguyệt Thiền cũng chấn động, cảm giác ngày tận thế đã tới.



Rốt cuộc, tiếng răng rắc vang lên, Thế giới hợp báu trở nên trong suốt, từ bên trong có thể thấy rõ được tình huống ở bên ngoài, chứng tỏ nó đã gần bị hủy.



"Cái gì?" Thạch Hạo khiếp sợ.



Ở bên ngoài, có thể nhìn thấy được một xương sọ như thủy tinh đang há miệng cắn xé hộp báu đồng thau này, nó muốn cắn nát tiểu thế giới này.



Đây chính là một trong những khối cốt kỳ lạ trên tế đàn kia, hộp xương sọ thủy tinh này không ngờ lại có uy lực mạnh mẽ như thế.



Ngoài ra còn có gợn sóng màu đen cũng muốn hủy diệt đi hộp báu đồng thau, gợn sóng này muốn tiến vào bên trong.



"Xong rồi, Thần Quy ta vẫn còn sống chưa lâu mà, chẳng lẽ lại hình thần đều diệt!" Rùa lớn thảm thiết kêu lớn.



Nguyệt Thiền tiên tử biến sắc, không nghĩ tới gặp phải kiếp nạn như thế này, tiểu Thạch đã làm chuyện khỉ gì thế nào, sao lại khiến cho xương sọ kỳ lạ như thế này công kích chứ?



Bỗng nhiên, Vạn Linh đồ đang tỏa ra hỗn độn quang kia chợt lơ lửng trong không trung, nó nhẹ nhàng chấn động, hàng vạn linh hồn của Thao Thiết, Chu Tước, Chân Hống.... hiện lên.



Khối cốt này hóa lớn, tựa như trở thành một bức tranh đầy tráng lệ, trải dài lơ lửng ở trong hư không.



Bên ngoài hộp báu đồng thau, xương sọ cùng với gợn sóng màu đen kia như cảm thấy gì đó, rồi chần chờ chốc lát sau đó thì rút đi.



Cũng không biết qua bao lâu Thạch Hạo mời hồi phục lại tinh thần, khối cốt này bay về trong lòng bàn tay của nó, không có ánh sáng chỉ là trắng bóng ôn hòa mà thôi.



"Làm sao Vạn Linh đồ lại có một luồng sức mạnh thần bí nào đó?" Thạch Hạo nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ lại là một pháp khí vô thượng? Nhưng, không giống lắm.



Sống sót sau tai nạn, rùa đen gầm gừ một tiếng, suýt nữa thì đã òa khóc vì vui sướng.



Thạch Hạo trợn tròn mắt, nó chưa hề thấy một tên Tôn giả nào lại sợ chết như vậy.



Nguyệt Thiền tiên tử khiếp sợ nhìn chằm chằm Thạch Hạo rồi lại nhìn về khối cốt kia, trong cặp mắt xinh đẹp lưu chuyển hào quang, cũng không biết đang suy nghĩ gì.



"Đi nhanh đi, dù là một khắc ta cũng không muốn ở lại trong Tây Lăng giới này, hù chết ông rồi." Huyền Quy giục.



Khi Thạch Hạo đi ra từ trong hộp báu đồng thau thì bên ngoài đã sóng êm gió lặng rồi.



Cuối cùng, nó cũng hữu kinh vô hiểm*, dẫn theo rùa lớn rời khỏi Tây Lăng, sau đó cúi đầu nhìn khối Vạn Linh đồ trong tay rồi lẩm bẩm: "Đây là lễ vật tốt nhất đã đạt được trước khi ta rời khỏi hạ giới."

(*): Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.



"Rốt cuộc Thạch Hạo cũng ra rồi, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế, cứ như thế giới sụp đổ vậy, trong Tây Lăng giới bùng phát ra hỗn độn quang, quá kinh khủng." Tiêu Thiên nói.



Đám Hạ U Vũ cũng kinh hãi, vừa nãy bọn họ nghe được những tiếng gào thét, kinh khủng vô cùng.



"Nơi này có chút quái lạ, sau này đừng nên tiến vào thì hơn." Sau đó Thạch Hạo nói sơ lượt về những việc đã xảy ra ở bên trong, nhưng không có đề cập tới Vạn Linh đồ, vật như thế này nó cũng không muốn tiết lộ làm gì, nếu không tương lai sẽ dẫn tới đại họa cho bọn họ.



Thạch Hạo lòng mang nghi vấn, lần nữa đăng lâm vào Thú sơn cách đó không xa, sau đó hỏi han những sinh linh nơi này về chuyện Tây Lăng giới xuất hiện khi nào.



Sau đó, nó cũng nhận được đáp án, đây cũng chỉ mới xuất hiện mà thôi!



Trước đây cũng chỉ là một nghĩa địa, nhưng giờ đã tự thành một giới.



"Quả nhiên mà, không đơn giản, nơi này có bí mật động trời, lúc này mới hiện ra trên thế gian!" Huyền Quy kêu lên.



Nói gì đi nữa thì Thạch Hạo cũng không muốn quay trở lại, sau đó dẫn mọi người rời đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch