Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 625: Ngân hoàng

Chương 625: Ngân hoàng





Dịch: ronkute



Vị đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện khiến những người cùng thế hệ phải tuyệt vọng, khó mà vượt qua được, cứ như là một dãy núi lớn đứng sừng sững không cách nào lay động.



Thế nhưng, thượng giới vẫn có lời đồn rằng, thế gian này tuyệt đối vẫn còn ẩn giấu mấy người đủ để sánh vai cùng hắn, lẽ nào chàng trai đang ngồi xếp bằng trong hư không kia lại là một trong số đó?



Kim đăng tỏa sáng, phù văn lưu chuyển nhấn chìm chàng trai thần bí kia ở bên trong, hắn ngồi xếp bằng ở nơi đó cứ như là một tượng thần bất động từ tuyên cổ, dáng vẻ rất trang nghiêm.



"Xoẹt!"



Cuối cùng, đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện giơ chiến kích nơi tay lên, chỉ về phía trước nhằm vào chàng trai thần bí ngay dưới kim đăng kia, thần lực bất hủ được phóng thích.



Mọi người kinh ngạc rồi lập tức rút lui, song phương muốn động võ rồi.



Chàng trai thần bí vẫn ngồi xếp bằng thế nhưng trên đỉnh của kim đăng lại sáng rực lên không ít, tim đèn chập chờn hóa thành một người tí hon phát ra tiếng tụng kinh.



"Tới đây đánh một trận đi!" Đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện trầm giọng nói, toàn thân hắn phát sáng không tài nào thấy được hình dáng, tóc dài phần phật, khí tức mạnh mẽ tăng vọt.



"Ra tay đi!" Bên ngọn núi kia, chàng trai thần bí ngồi xếp bằng trong hư không mở miệng, bình tĩnh và ung dung.



Vù!



Chiến kích hư không quả nhiên đáng sợ, chỉ hơi rung nhẹ là trời cao nứt ra, nhanh chóng lan về phía trước, thần năng vô thượng bùng phát ngang ngửa với một Hư không trảm!



Tất cả mọi người đều biến sắc, xương Hư không thú có thể qua lại không gian nhưng cũng không phải có thể lợi dụng thần năng hư không như vậy, cây chiến kích này quả nhiên ghê gớm, tuyệt đối là báu vật vô giá.



Hư không trảm tới phụ cần, ánh hào quang mù mịt lưu chuyển, uy thế kinh thiên!



Chàng trai thần bí kia bất động như núi, chỉ là trên đỉnh kim đăng lóe lên rồi tỏa ra từng tia phù văn ngăn chặn lại đòn đánh ấy, vỗ nhẹ vào hư không.



"Thật là lợi hại, quá kinh người, đây là pháp khí gì?" Mọi người kinh sợ, chiếc kim đăng không ngờ lại lợi hại như vậy, đủ để đặt ngang hàng với chiến kích hư không.



Vù một tiếng, hư không cứ như là bức tranh đang run lên, đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện quá nhanh, vung chiến kích hư không tới gần rồi bổ mạnh xuống, uy thế đầy dũng mãnh.



Hắn có tư cách này, dũng mạnh không gì sánh được, đã từng dùng qua chiêu này mà đánh bại khiến mấy vị thiên kiêu máu tươi đầm đìa, hắn có thể nhìn xuống quần hùng, ngạo thị đương đại.



Nhưng mà, hôm nay hắn gặp phải đối thủ rồi.



Chàng trai ngồi xếp bằng kia đứng dậy, động tác tràn ngập đạo vận, hai tay kết ấn, mà đỉnh kim đăng xuất hiện một chưởng ấn bùng phát ra ánh sáng chói lọi.



"Keeng!"



Là một cuộc đối quyết kinh thế, đại biểu cho quyết đấu đỉnh cao giữa một thế hệ, hàng vạn khe suối trong dãy núi chấn động, thiên địa nổ ầm ầm, bông hoa đại đạo tỏa ra vô tận trên vòm trời.



Rất nhiều người phải bịt kín hai tai, nhanh chóng trốn về phương xa, thứ đạo âm này quá mức đáng sợ khiến không ít cường giả xuất huyết hai tai, quỷ quái lạ thường!



Thạch Hạo híp mắt lại, mặt chẳng hề cảm xức đứng trong nhóm người mà quan sát, hai người này lớn hơn hắn mấy tuổi, cảnh giới còn muốn cao hơn hắn, đã là Tôn giả đại viên mãn, gần như muốn nhen nhóm Thần hỏa rồi.



"Quả nhiên lợi hại, là cao thủ cái thế trong cùng cảnh giới!" Đây là sự đánh giá của Thạch Hạo, rất ít khi hắn nghiêm túc như vầy.



Đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện thần dũng không thể đỡ nổi, miệng mũi cuồn cuộn tinh khí trắng noãn, đây chính là bản nguyên bẩm sinh vô cùng nồng nặc, theo hô hấp mà dâng lên.



Vù một tiếng, hắn vung lên đại kích, quét ngang ngàn quân, hư không đều bị cắt rời khiến cho mấy vị sơ đại cách đó không xa đều biến sắc!



Chàng trai thần bí đứng đối diện kia gộp hai tay lại, một con Chân long như ẩn như hiện ngẩng cao đầu rút gào, phát ra thần uy chấn động trời xanh, tiếng vang ầm ầm, bảo quang vạn trượng!



"Cái gì?" Rất nhiều người bật thốt lên, có thể phát huy bảo thuật tới mức này, quá kinh khủng mà.



"Rất có thể là bảo thuật Chân long hoàn chỉnh!" Có người nhỏ giọng nói, chấn động không thôi.



Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt khó mà tin được, lúc này cảm thấy thần hồn run nhẹ, bị uy thế đó đè ép gần như muốn quỳ lại cúng bái.



Chân long ngẩn đầu quấn trên kim đăng, đồng thời tiến về trước nghênh tiếp, chắp vá lại các kẽ hở của hư không, va chạm chính diện với chiến kích, đạo quang mênh mông, tiếng rồng ngâm chấn động cả cửu thiên.



Gió lốc gào thét, ráng lành vô tận, hai cường giả đều lùi lại, sau đó quan sát lẫn nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.



Cuối cùng, bọn họ lại xông về phía nhau, cả hai đều triển khai thủ đoạn kinh thế, thần uy lầm liệt.



Cơ thể của vị đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện phát sáng, từng luồng phù văn cứ như là gợn sóng khuếch tán, đầy thần bí và mạnh mẽ gia trì lên trên chiến kích.



"Bảo thuật Tiên đạo?" Có người thất lanh hô lên, cảm thấy phắc tắc trong thiên địa trở nên khác nhau, khiến người khác vô lực phản kháng.



Cách xa nhau là thế nhưng vẫn cảm giác như vậy, sao không khiến người khác khiếp sợ chứ?



Nghe đồn, Tiên điện có lai lịch bí ẩn, sở hữu pháp tắc cao nhất, truyền thừa cửu viễn, từ xưa tới nay chỉ cần là người của điện này xuất hiện thì khó mà gặp được địch thủ trên khắp thế gian!



Tiếng rồng ngâm điếc tai, chàng trai thần bí đứng đối diện kia vẫy mạnh hai tay, một con Chân long nhảy lên, quả thật muốn phá nát thiên địa, siêu thoát trên chín tầng trời, thần uy không gì sánh được.



Quả nhiên là một cuộc long tranh hổ đấu, song phương vừa mới tiếp xúc mà đã kịch liệt như vậy, cứ giết thẳng lên trên trời xanh.



Chỉ trong nháy mắt, thần quang chiếu rọi đánh tan những đám mây xung quanh, chỉ có bảo thuật tỏa ra, phù văn vô tận, là cuộc đối quyết hiếm thấy trên khắp thế gian.



Thạch Hạo lẩm bẩm: "Trong cơ thể của bọn hắn đều còn ẩn chứa một lượng lớn thần lực với tích lũy kinh người, theo lý mà nói thì sớm đột phá cảnh giới mà nhen nhóm Thần hỏa rồi, thế nhưng lại chậm chạp không muốn bước ra bước kia."



Hắn biết đạo lý này, tâm tư của hai người này rất lớn, một khi nhen nhóm Thần hỏa thì sẽ bùng phát vô tận, vượt qua hết thảy người cùng cảnh giới, đây là đang cố gắng áp chế hết khả năng, đầm nén đạo cơ vững chắc tới mức hoàn mỹ không chút tì vết!



"Đúng là may mắn khi nhìn thấy bảo thuật Chân long, đời này không hề tiếc!"



"Bí thuật của Tiên điện hiện thế rồi."



Mọi người bàn luận, tất cả đều kích động, hai loại bảo thuật kia mặc dù không thể nào xem hết toàn bộ thế nhưng chỉ cần nhìn thấy sơ qua đã khiến cho tất cả mọi người hưng phấn và kinh hãi rồi.



"Tiểu Thiền Thiền, chúng ta cũng thử vài chiêu xem sao?" Ma nữ trêu đùa, cặp mắt như hồ nước trong veo, quần màu đen tung bay, khiến cơ thể nàng càng thêm hoàn mỹ càng thêm động lòng.



Ý của nàng là chỉ về chủ thân Nguyệt Thiền, muốn cùng quyết chiến, chính xác, các nàng là đôi túc địch*, bất kể ở hạ giới hay là thượng giới, rất khó mà bỏ qua được.



(*): Kẻ địch lâu năm.



"Vậy thì chiến một trận thôi." Nguyệt Thiền nghênh chiến.



Hai cô gái xinh đẹp nhất cùng xông về một phía, linh động và siêu nhiên, các nàng đã ra tay, đại chiến bùng phát, đồng dạng cũng vô cùng kinh người.



Tất cả mọi người cảm thấy quả nhiên chuyến đi này không uổng, không nói cái khác chỉ riêng đại chiến giữa hai tổ hợp này đã khiến người khác phấn khích rồi.



Thiểm Điện Tử với vẻ mặt thản nhiên xuất hiện, thế nhưng thi thoảng hắn lại nắm chặt tay, nơi đó có điện quang xẹt qua trời cao, hàm ý rằng hắn cũng có dục vọng muốn xuất thủ.



Còn có Chân Cổ, với đôi cánh hoàng kim sau lưng, cả người sáng rực kim quang, chiến y hừng hực như muốn gia nhập vào cuộc chiến này, lòng bàn tay của hắn hiện lên một vệt ngưng huyết, rất muốn một mâu mà xuyên thủng toàn bộ!



Một bên khác, Đằng Nhất ngồi xếp bằng, phía sau có một vòng tròn như mặt trời phát ra ánh sáng vô lượng bảo phủ thân thể hắn, không ngừng quan chiến. Trừ bọn họ ra thì còn có vài tên sơ đại với vẻ mặt lạnh tanh cũng đang theo dõi cuộc chiến



"Đúng là rất muốn cướp sạch mà." Thạch Hạo vừa nói vừa nhìn chiến kích hư không với cặp mắt đang tỏa nhiệt, sau đó lại liếc nhìn về những đối thủ nhất định sẽ trở thành kẻ địch sau này của mình, lầu bầu nói: "Đều không phải là Nhân tộc, chớ chọc ta, nếu không tương lai sẽ ăn thịt sạch các ngươi!"



Hiện tại ư? Hắn chỉ có thể nhìn mà thôi, những người này chẳng hề dễ đụng vào, một khi tiết lộ chút tin tức rằng hắn vẫn còn sống và đã tới thượng giới thì đoán chừng đám Minh thổ, Ma Quỷ viên, Bất Lão sơn, Thiên quốc, Tiên điện sẽ xuất động Chân thần tới giết hắn.



"Ầm!"



Sau khi truyền nhân Tiên điện cùng chàng trai thần bí kia va chạm đòn cuối cùng thì lập tức rút lui không ra tay nữa mà nhìn về những người đứng phụ cận.



Trên thực tế, tới độ cao như bọn họ thì đều là người khó có thể đánh bại, sẽ không dễ dàng quyết sinh tử, hiện giờ cũng chỉ ước lượng đối phương mạnh như thế nào mà thôi.



Ma nữ và Nguyệt Thiền tiên tử cũng tách ra, cả hai cũng dừng tay.



Sau cuộc quyết chiến ngắn ngủi thì mỗi người lùi về một phương, đại chiến kết thúc. Thế nhưng, mọi người đều vô cùng hưng phấn, họ biết được, tương lai tất có một trận chiến chấn thế, nhóm người này cũng chỉ tìm hiểu sơ qua về đối phương.



"Cuối cùng cũng sẽ phải phân ra cao thấp!"



Đoàn người tản đi thế nhưng mọi người không từ bỏ nhiệm vụ, vẫn không ngừng tìm kiếm, muốn tìm cho bằng được cô gái tóc bạc kia.



Có tin đồn, chung quanh đã bị phong tỏa hết, rất nhiều người đoán được rằng cô gái tóc bạc kia sẽ không thể chạy thoát đượ, vẫn trốn trong khu vực này để dưỡng thương.



Thạch Hạo qua lại trong ngọn núi, mấy ngày liên tiếp này hắn cũng nhìn thấy vài tên sơ đại thế nhưng không hề ra tay, bởi vì chẳng hề đáng.



Chu thôn, rất yên tĩnh, cách đó không xa có một sườn dốc đá, mặt trên lấp lánh ánh bạc, tiếng chim hót thi thoảng vang lên.



"Ồ!" Thạch Hạo cảm nhận được một luồng linh khí như có như không phát ra từ vách núi đó.



Nơi này gần Chu thôn, nói như thế thì những cường giả kia quyết đấu sẽ không ảnh hưởng tới nơi này, dù sao cũng phải kiềm chế không vô duyên vô cớ diệt một bộ lạc.



"Nơi đó có một tổ chim cánh bạc, Thành điểu cùng cảnh giới Tế linh đại nhân của thôn ta." Một thiếu niên nói với Thạch Hạo.



Con chim cánh bạc này cũng là một hung cầm mạnh mẽ, tuy rằng xây tổ gần Chu thôn thế nhưng vẫn sống yên ổn với nhau, chưa hề xung đột lần nào.



Con chim này có linh tính nên sẽ chú ý tới những điểm này, sẽ không dễ dàng động sát giới với Nhân tộc có số lượng đông đảo như vầy.



"Có tình hình gì thì phải." Thạch Hạo cảm thấy con chim cánh bạc kia rất lo lắng, vậy mà lại bay xa còn có vẻ tức giận.



Người của Chu thôn không phát hiện được nhưng hắn không nằm không số này, thần giác của hắn vô cùng nhạy cảm, đầu tiên khi nhận thấy điểm lạ thường thì bay tới vách núi cheo leo kia.



Nơi này có một tổ chim được bện thành từ linh mộc, bên trong có trải Kim ti thảo rất mềm mại sạch sẽ và thoải mái. Bên trong lấp lánh ánh bạc, có vài con chim con với chiều dài hơn nửa thước, nơi cánh hiện lên màu trắng bạc.



Thạch Hạo nhận ra sự khác biệt, có một con khác hẳn với những con còn lại, không chỉ hai cánh nó trắng bạc mà toàn thân cũng như vậy, sáng rực ràng ngời, mang theo một luồng linh tính.



Đặc biệt là, trong nháy mắt nó lướt qua thì vài con chim non khác đều kêu lên, chỉ có mình nó lùi lại trợn to hai mặt tựa như rất giật mình, càng giống với vẻ mặt của con người.



"Ánh mắt này sao giống với con người thế?" Thạch Hạo thẩm nói.



Rất nhanh, con chim non cánh bạc đặc biệt này liền nội liễm linh khí, cả người không phát ra ánh sáng nữa, thế nhưng toàn thân vẫn trắng bạc, vẫn khác với những con còn lại.



"Con chim mẹ vừa nãy sao lại hoảng sợ chạy trốn thế không biết, nơi này cũng đâu có gì lạ đâu." Thạch Hạo thì thầm, hắn hít hít mũi, nói: "Có mùi của bảo dược."



"Là ngươi, vừa nãy đã ăn một loại bảo dược nào đó?" Hắn nhìn vào con chim non đặc biệt kia, càng nhìn càng ngạc nhiên, sau đó thì há to miệng.



"Chiều dài sao giống với Ngân hoàng thế." Chiếc cằm của Thạch Hạo suýt chút nữa rớt xuống mặt đất, đây không phải là ảo giác, hắn tiến tới gần xem xét, thật sự quá giống.



"Phản tổ ư?" Hắn biết, tổ tiên của chim cánh bạc có thể tìm hiểu Đạo của Phương hoàng nhất mạch, thế nhưng một con phản tổ như thế này thì quá lợi hại.



Hấn bế con chim non dài hơn nửa thước này lên đặt trước mắt quan sát thật kỹ, tính cách của con này vô cùng nóng, tựa như rất tức giận. Lập tức giơ móng vuốt màu bạc rồi cào mạnh lên mũi của hắn.



"Đừng nghịch." Thạch Hạo chụp chặt lấy nó, hết kiểm tra xương rồi lại tới lông chim thì khiến hắn càng giật mình hơn, con chim này chắc chắn không phải là vật phàm, trong cơ thể của nó có ánh sáng thần bí thế nhưng rất mờ ảo, cũng không có cách nào tìm hiểu nghiên cứu được.



"Quá nghịch thiên mà, trong một tổ chim này lại lòi ra một con Ngân hoàng phản tổ?" Thạch Hạo thật sự không ngờ tới, hắn cứ như kẻ trộm chét con chim con này vào trong ống tay áo rồi nhanh chóng rút xuống sườn núi,



Ngoài ý muốn là, con chim cánh bạc đã trưởng thành ở ngoài xa kia cũng chẳng chút lo lắng gì, khi nhìn thấy Thạch Hạo rời đi thì cảm thấy thoải mái bay về lại trong tổ.



"Tại sao mẹ của ngươi lại sợ ngươi?" Thạch Hạo thấy cảnh này thì thầm hỏi.



Ánh mắt của con chim con này trừng hắn, làm bộ xem thường.



"Không được trừng ta." Thạch Hạo gõ lên đầu của nó một cái.



Kết quả, con chim con này nổi giận nhào tới muốn cào lên mặt hắn, làm dạng như liều mạng sống chết vậy.



"Không đúng, sao cảm thấy con chim này rất giống người thế chứ. Có gì đó kỳ lạ, mặc dù là phản tổ thế nhưng cũng không thể thông linh khi còn nhỏ như vầy, nói cái gì cũng hiểu hết." Thạch Hạo thì thào.



Hắn cầm con chim non màu bạc này lên, lật chỗ này trở chỗ kia quan sát, việc này khiến con chim tức giận và xấu hổ không ngừng mổ mạnh vào đầu ngón tay của hắn.



"Có gì quái lạ ư?" Thạch Hạo xách ngược nó lên cẩm thận kiểm tra.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch