Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 727: Tù nhân

Chương 727: Tù nhân





Dịch: Ngân

Biên: ronkute



"Lòng người đều là khúc thịt dài, tâm của Thiên Nhân tộc các ngươi đâu?" Thạch Hạo lớn tiếng quát.



Trong cơ thể hắn có một luồng tức tối khó mà tiêu tán, bảo vệ Vân Hi mấy chục vạn dặm, đại chiến một đường, bản thân suýt nữa thì chết đi, nhưng giờ Thiên Nhân tộc lại đối xử như vầy.



Hắn tự hỏi rằng mình có thể làm được như vầy không. Nếu như có người có nhân với mình như vậy thì hắn sẽ báo đáp bằng tất cả khả năng của mình, mà người trước mặt mình lại bắt giữ, dội gáo nước dơ lên người, muốn đoạt lấy bảo thuật của mình.



U Vũ với mái tóc tím dày và lấp lánh sáng sáng, hai mắt trong suốt, trong cơ thể ẩn hiện phù văn, hắn có khí chất siêu phàm nhập thánh, lúc này bình tĩnh mở miệng, nói: "Lòng người hiểm ác, đây chính là chú thích chuẩn xác nhất của Nhân tộc. Ngươi quen biết với Vân Hi thì làm sao không chịu lộ ra chân thân? Cố gắng ẩn giấu, mưu đồ thứ gì thì trong lòng mình rõ ràng nhất."



"Buồn cười, quá xấu hổ, hiện giờ chỉ có mấy người các ngươi ở đây, vậy trong nội khố của ngươi có gì có thể kéo xuống không, không biết xấu hổ thì cứ kéo, còn nói những lời này à?!" Thạch Hạo quát lớn.



Vẻ mặt của mấy đại Thiên Thần đều lạnh lùng đứng yên nơi đó, cứ như là từng ngọn núi lớn đè ép khiến người khó thở, mỗi người đều được sương mù bao phủ, ánh mắt lạnh lẽo.



"Giải hắn xuống, thẩm tra thì sẽ biết." Thiên Thần Thích Thác hờ hững mở miệng.



"Lý do và lấy cớ gì thì cứ nói toẹt ra đi." Thạch Hạo bình tĩnh, hắn cũng không muốn nói nhiều.



"Lão tổ, xin người hãy thu lại mệnh lệnh." Vân Hi cầu tình.



Bất kể là ở hạ giới hay là thượng giới thì Thạch Hạo đều từng cứu mạng nàng, lúc này nàng đứng ra cầu xin, không muốn hắn xảy ra bất trắc gì.



"Vân Hi, ngươi cảm thấy hắn cứu ngươi, nhưng trên thật tế là hắn đang có mưu đồ với ngươi, muốn nhằm vào Thiên Nhân tộc ta, không thể hành động theo tình cảm được." Thích Thác mở miệng, dắc mặt nghiêm túc, lời nói ẩn dụ sâu xa.



"Nhưng mà..." Vân Hi vừa muốn nói thế nhưng đã bị một vị Thiên Thần ngăn lại.



"Đi xuống đi." Một vị lão Thiên Thần vung ống tay áo thổi Vân Hi và U Vũ đi nơi xa, hai người cứ như là cưỡi sóng rời đi vậy.



"U Vũ đưa Vân Hi đi đi, tốt nhất là đi bế quan, tai họa này cứ để chúng ta xử lý, hai người các ngươi không cần quan tâm." Một vị Thiên Thần nói.



Cuối chân trời, Vân Hi vừa muốn mở miệng thì đã bị U Vũ kéo đi, nói: "Đi thôi, đừng vì hắn mà làm buồn rầu, không cần nhiều lời, trong tộc sẽ có công bằng."



Cùng lúc đó, một ông lão xuất hiện, điều khiển cốt thuyền tràn ngập phù quang bảo phủ hai người, sau đó mang về hướng bế quan.



"Tiểu hữu, người còn có gì để nói nữa không?" Một vị Thiên Thần hỏi.



Thạch Hạo im lặng, hắn không còn gì để nói, không muốn nhìn bọn họ chút nào.



"Tiểu hữu, thế này này không có chuyện tuyệt đối, Thiên Nhân tộc ta không muốn đuổi tận giết tuyệt, nếu như ngươi phối hợp thì cũng ta sẽ đưa ngươi rời khỏi thành." Thích Thác nói.



Thạch Hạo nhìn nơi xa, cũng chẳng để ý tới lời nói của hắn.



Một lão Thiên Thần xua tay, bọn họ dẫn theo Thạch Hạo bay lên trời sau đó đi tới con đường dẫn vào cung điển cổ kia, nơi đây phòng thủ nghiêm mật, người ngoài không cách nào tiếp cận nữa bước.



"Ngươi còn trẻ hà tất phải làm khó dễ với mình, hãy cho mình hi vọng cũng chính là chừa một đường lui, đây mới chính là lựa chọn tốt nhất." Một nhân vật cao tầng cảu Thiên Nhân tộc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nói.



"Không phải muốn bảo thuật sao?" Thạch Hạo cười nhạo, nói nhiều lợi ích gì đi nữa thì cũng sẽ quay về lại vấn đề này.



Sắc mặt của đám người Thích Thác tự nhiên và bình thản, không hề có chút lúng túng và khó coi gì, cơ bản không để những điều chế nhạo này trong lòng, với nụ cười ôn hòa nhìn hắn.



"Tiểu hữu, ngươi là người thông minh, với thiên tư của ngươi nếu có đủ thời gian thì có thể sẽ quật khởi ở thượng giới, hà tất phải làm khó dễ mình như thế?" Một người than thở.



"Nói thật là dễ nghe, muốn cướp bảo thuật cảu ta thì cứ động thủ đi." Thạch Hạo nói.



Mọi người nhíu mày, bọn họ thông qua cốt kinh nên đã sớm biết, bên trong nguyên thần của Thạch Hạo đã khắc xuống cấm chế, một khi cưỡng ép mở ra thức hải thì hắn sẽ tự bạo.



Nếu không, bọn họ sớm đã động thủ, cần gì chờ tới bây giờ.



"Áp giải xuống!" Thích Thác vung tay lên, thu lại ý cười, mặt mày trầm xuống, để người khác dẫn hắn đi.



Bên trong cung điện trở nên yên tĩnh, trước mắt cần phải nhanh chóng mở ra nguyên thần của Thạch Hạo và đoạt lấy toàn bộ, nếu không đêm dài lắm mộng, dù sao rất nhiều đại giáo đang ở ngay bên ngoài.



"Có mấy phương pháp có thể dò tới dấu ấn nguyên thần của hắn, thế nhưng cần phải có thời gian chuẩn bị." Một người lên tiếng.



"Biện pháp tốt nhất chính là chờ lão tổ tỉnh lại, với thần niệm mạnh mẽ của người thì cùng với thần thông "Lục thiên" không gì không làm được kia thì cơ bản chẳng là vấn đề gì." Có người nói.



Bọn họ biết, Thạch Hạo vận dụng Lôi Đế pháp, Côn Bằng thuật gia trì trong mình, chính là bí thuật cấm kỵ vô thượng này mới khiến bọn họ không dám dễ dàng thử nghiệm.



Thiếu niên này rất kiên cường, nếu như tự vẫn thì coi như chẳng được thứ gì.



"Xây dựng nên một đại trần thần hồn, phối hợp với một ít bí bảo của tộc ta thì có thể dễ dàng mở ra được, sẽ không tổn hại dấu ấn nguyên thần." Người còn lại nói.



Trận pháp này rất vô tình,chỉ cần đưa người vào trong thì chẳng khác gì hủy diệt, chỉ có thể lưu lại dấu ấn thần thức hữu dụng, thân thể thì sẽ bị tiêu diệt.



"Uhm, phối hợp với sáu luồng pháp tắc không đầy đủ mà bộ tộc ta nắm giữ, để thần hồn của hắn vào trong đại trận "vãng sinh"." Có người cười khẩy, nói thẳng như thế.



"Được!" Mọi người gật đầu.



Những chuyện này cần phải có thời gian để chuẩn bị, bởi vì đều là những phương pháp tàn khốc, đều được chuẩn bị cho những cực hình, cần phải có những bí bảo, trận pháp để phối hợp lại.



"Trước tiên cần thẩm vấn kẻ này đã, lỡ như hắn chịu nói ra thì càng khỏe." Có người nói.



Mấy vị Thiên Thần khác đồng ý, sau đó nơi này trở nên yên tĩnh.



Bên dưới cung điện thần thánh là một nhà giam dưới lòng đất, giam dữ những tội phạm nghiêm trọng với tội ác tày trời của Thiên Nhân tộc, mỗi một người đều có lai lịch rất lớn, có bổn tộc và cũng có ngoại tộc.



Ở đây yếu nhất cũng có cấp bậc Chân Thần, nếu không thì không có tư cách được chuyển tới nơi này.



Hôm nay, một tên tù còn trẻ bị đưa tới nên đã tạo nên sự quan tâm của rất nhiều tên hung ác, ai cũng lộ vẻ khác thường, một thiếu niên thì làm sao có tư cách bị giam ở đây?



"Người trẻ tuổi, ngươi có thể suy nghĩ cho thật kỹ, sớm nói ra đi nếu không chẳng có kết quả tốt gì đâu." Một ông già phụ trách việc áp giải lạnh lẽo nói.



Thạch Hạo không để ý, cái gì cũng không muốn nói.



"Rượu mời không muốn uống mà cứ lăm le uống rượu phạt, ngươi thấy cái nhà giam kia không?" Ông già chỉ ngón tay về hướng một cái động cổ đen kịt, có dây sắt chặn kín, còn có trật tự phát liên đầy bần bí bao phủ, phát ra khí tức uy nghiêm đáng sợ.



"Nơi này giam giữ một tên chuẩn Thiên Thần, chỉ thiếu chút thôi sẽ đạt tới cấp độ kia, bị nhốt hơn vạn năm, hắn rất thích trai tân, ngươi mà không biết điều thì ta cũng chẳng ngại đưa ngươi vào trong đâu." Ông lão nói.



"Cút!" Thạch Hạo không nhịn được hét lớn.



"Ngươi đang gây hấn với uy nghiêm của ta à?" Ông lão là quản ngục nên bản thân ở Chân Thần cảnh, lúc này trầm mặt xuống, cay nghiệt nhìn chằm chằm Thạch Hạo.



"KHà khà... có huyết nhục tươi nào thì cứ đưa vào đây?" Bên trong nhà giam tối thui kia truyền ra tiếng nói, một bóng đen mơ hồ xuất hiện ở cửa động, to lớn và khiếp người.



Hiển nhiên đây là một tên Ma vương, là một cường giả cổ đại yêu thích trai tân.



"Nhóc con, không biết tốt xấu!" Quản ngục lạnh lẽo nhìn Thạch Hạo, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó xách cổ áo hắn lên nhấc tới nhà giam này.



"Thịt non da mỏng như vầy ta rất thích, thế nhưng tên quản ngục như ngươi cũng tính là biết điều, không tính già, chỉ cần đẩy vào thì lão phu có thể truyền cho ngươi pháp môn cao nhất." Bên trong hang cổ tuyền ra tiếng cười lớn.



"Mau đi đi, mau vào học đạo pháp của tên ma vương kia kìa." Thạch Hạo cười lạnh.



"Nhóc con, ngươi tự tìm đau đớn đó." Quản ngục nhìn hắn, đi tới trước hang cổ làm bộ như muốn đẩy hắn vào.



Thạch Hạo chẳng hề sợ, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Muốn làm nhục ta? Chủ là nếu ta không may chết thì Thiên Thần tộc ngươi mà biết, ngươi muốn chết cũng không được."



Sắc mặt của tên quản ngục này rất dữ tợn, thật sự rất muốn vứt hắn vào trong hang cổ này thế nhưng khi nghĩ tới lời dặn của cao tầng trong tộc nên cũng không dám làm bậy.



"Nhãi con, ngươi sẽ hối hận đấy!" Quản ngục cay cú nói.



Thạch Hạo không để ý, cơ bản chẳng thèm nhìn lấy hắn.



"Nhóc con quản ngục kia, nhanh đưa hắn vào đây!" Tồn tại trong hang cổ giục.



Quản ngục hừ lạnh một tiếng, nhấc Thạch Hạo rời đi.



"Gào..." Bên trong truyền ra tiếng gầm gừ kinh khùng, mà khi hắn vừa rút lên thì những cường giả bên trong những phòng giam khác đều gào theo.



Thậm chí, còn có cả Thiên Thần!



Thạch Hạo kinh ngạc, chỗ này thật đáng sợ, có mấy Thiên Thần bị giam cầm, hắn không khỏi liếc mắt về phía đó, mà trong âm thầm truyền âm.



"Chư vị, các vị không muốn biết vì sao ta bị áp giải tới đây sao, bởi vì ta chiếm được tiên kinh Lôi đế, Thiên Nhân tộc vô liên sĩ, buộc ta phải giao ra..."



Thạch Hạo dùng thần niềm truyền âm, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, hắn nói cho rất nhiều tên tù tội biết, nếu như có thể bạo động ra ngoài thì hắn đồng ý giao bảo thuật cho bọn họ.



"Gào!"



Nhà tù dưới lòng đất rung động dường như muốn sụp đổ, nhiều loại khí tức tràn ngập, vô cùng kinh khủng.



Thạch Hạo vừa mới gợi nên bạo động liền khiến tên quản ngục sắc mặt trắng bệch, đồng thời vô cùng tức giận, việc khiến hắn an tâm nhất chính là nhà tù này vô cùng kiên cố, không người nào có thể vượt ngục được.



"Nhóc con, chính ngươi gây nên đúng không?" Tên quản ngục nhấc theo hắn mang vào trong một tòa thạch thất, nén thẳng lên vách tường.



Thạch Hạo không muốn nhiều lời với hắn, vẻ mặt này khiến tên quản ngục tức giận, chỉ một tên thiếu niên mà lại dám xem thường hắn, không thể nhịn được nữa.



Xoẹt!



Hắn rút ra một thanh thiết kiếm sắc bén đâm thẳng tới lồng ngực của Thạch Hạo, bụp, ánh máu thoáng hiện, máu tươi bắn lên, đâm thủng Thạch Hạo.



Tên quản ngục cười khẩy nói: "Ngươi cho rằng ta không dám hành hạ ngươi à, chỉ cần không quá nặng tay, trong phạm vi cho phép là được, ngươi đã rơi vào tay của ta mà còn dám khiêu khích, ta khuyên ngươi nên nói ra hết, nếu không sẽ hối hận vì sinh ra trên đời này đó!"



Gió lạnh lẽo thổi vào, trong thạch thất tràn ngập mùi máu tanh.



Thiên Chi Thành, có khách quý tới, nhạc trống cùng vang, mấy vị Thiên Thần tự mình nghênh tiếp ra ngoài, vô cùng long trọng.



Khách tới là một người trung niên đi đầu, mặt như ngọc, chỉ có con mắt rất tang thương và sâu lắng, hắn khí vũ hiên ngang, dáng người to lớn, vờn quanh khí hỗn độn đồng thời kèm theo hào quang năm màu.



Người này thần thánh và uy nghiêm, rõ ràng đứng đó thế nhưng lại khiến người khác cảm thấy tựa như siêu thoát ở ngoài thế giới này, không thuộc về nhân gian, chưa từng tỏa ra thần lực nhưng lại khiến cho mấy đại Thiên Thần của Thiên Nhân tộc cảm thấy vô cùng thấp bé.



Mấy vị Thiên Thần vô cùng khách sáo, lấy lễ vãn đối nghênh tiếp vô cùng long trọng người này.



"Xin chào thần chủ Khổng Tước." Thiên Thần Thích Thác có chút cẩn trọng.



Nếu như có Thạch Hạo ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, bên cạnh thần chủ Khổng Tước có một người, là người quen của Thạch Hạo, lúc này đôi mắt như kẻ trộm tìm kiếm xung quanh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch