Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Theo Một Con Gà Bắt Đầu Chế Tạo Tiên Thôn

Chương 2: Ta thật không muốn xuyên việt a (2)

Chương 2: Ta thật không muốn xuyên việt a (2)
Hiển nhiên, quần áo trên người nàng không đủ sức chống chọi cái lạnh.

"Tiểu Phỉ, ngươi mau chui vào trong chăn đi!"

Trần Đạo vén chăn lên một góc, để Trần Phỉ chui vào bên trong sưởi ấm.

Trần Phỉ do dự một lát, vẫn chui vào trong chăn, thân thể nhỏ bé của nàng cuộn tròn trong lòng Trần Đạo, lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

"Ca ca, trong chăn thật là ấm áp."

Trần Phỉ trong lòng Trần Đạo cười nói.

"Thật sao?"

Trần Đạo nhẹ vỗ về mái tóc của Trần Phỉ, ánh mắt đờ đẫn.

Nếu có lựa chọn, Trần Đạo tự nhiên không nguyện ý đặt chân đến thế giới này. Kiếp trước của hắn tuy là một thành viên xã súc, nhưng ít ra cũng được ăn đủ no, mặc đủ ấm, không đến mức phải chịu đói khổ lạnh lẽo, nào có ai nguyện ý đến nơi này chịu tội cơ chứ.

Nhưng nay đã đến đây, một khi đã không thể quay về, vậy chỉ có thể cố gắng thích ứng thế giới này.

"Cũng không biết kiến thức kiếp trước của ta có thể giúp bản thân sống dễ chịu hơn một chút ở thế giới này hay không?"

Ánh mắt Trần Đạo đăm chiêu. Kiếp trước hắn từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên việt, trong đó, các nhân vật chính thường có thể dựa vào kiến thức hiện đại mà đạt được thành công ở thế giới cổ đại. Không biết bản thân hắn có thể bắt chước những thao tác của các nhân vật chính kia hay không?

Chỉ là...

Trần Đạo nhìn thoáng qua căn nhà trống trải chỉ có bốn bức tường, tạm thời từ bỏ ý nghĩ đó.

"Ai, đành đi bước nào hay bước đó vậy!"

Trần Đạo than nhẹ một tiếng.

"Cơm đến rồi!"

Chẳng bao lâu, Lý Bình bưng một bát đồ ăn đi tới, nói với Trần Đạo: "Đạo nhi, con ăn cơm trước đi! Có no bụng thì mới tốt để dưỡng bệnh!"

Trần Đạo nhìn thoáng qua bát của Lý Bình, chỉ thấy trong bát nổi lềnh bềnh vài hạt đậu cùng những khối bột mì loãng tương tự cháo, chỉ liếc qua liền khiến người ta không chút nào thèm ăn.

Nhưng Trần Đạo thực ra rất rõ ràng rằng, thức ăn này đã coi như là tốt lắm rồi.

Chính là vì hắn đang dưỡng bệnh, bằng không e rằng Lý Bình cũng không nỡ lấy ra những thức ăn này. Bình thường trong nhà, thứ ăn nhiều nhất lại là cám (tức phần vỏ của ngũ cốc như thóc, lúa mì, v.v.). Thứ này không chỉ gây rát cổ họng, khó nuốt, ăn nhiều còn gây gánh nặng cho hệ tiêu hóa, kém xa những hạt đậu và bột mì loãng trước mắt.

"Thế nào, Đạo nhi?"

Lý Bình chú ý tới sắc mặt Trần Đạo mà hỏi.

"Không có việc gì!"

Trần Đạo lắc đầu, tiếp nhận cái chén trong tay Lý Bình, cố nén nuốt hết bát đồ ăn này vào bụng.

Sau khi ăn xong, Trần Đạo chẹp chẹp miệng, không cảm thấy khó ăn lắm, nhưng cũng còn lâu mới gọi là mỹ vị.

Bột mì nấu với nước và các loại đậu, cùng lắm là thêm chút muối gia vị, chỉ nghĩ thôi cũng biết không thể nào ngon được. Cũng chính vì Trần Đạo hiện tại đang cực kỳ đói, nếu không, hắn, người kiếp trước đã quen ăn những món được nêm nếm đủ loại gia vị, thật sự không thể nào nuốt trôi thứ này.

Một bát bột mì loãng vào bụng, Trần Đạo ngược lại cảm thấy thân thể có chút sức lực. Hắn đang định trả bát lại cho Lý Bình, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Tẩu tử, ở nhà có ai không?"

"Tẩu tử, chúng ta tới thăm Trần Đạo."

"Tẩu tử, mở cửa đi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa, Lý Bình vội vàng ra mở cửa.

"Tẩu tử."

Cửa phòng mở ra, gió lạnh liền theo đó lùa vào trong, ba hán tử bước vào, hơi ngượng ngùng nói với Lý Bình: "Thật xin lỗi, chúng ta đã không thể chăm sóc tốt Tiểu Đạo."

Những người tới không ai khác, chính là ba thợ săn trước kia từng dẫn Trần Đạo lên núi săn thú. Hán tử trung niên cầm đầu tên là Trần Đại, hai người bên cạnh hắn là Trần Tứ và Trần Giang.

Trần Gia thôn, chỉ cần nhìn chữ Trần phía trước tên làng là đủ biết, đây là một thôn làng chủ yếu do những người họ Trần tạo thành. Toàn bộ thôn làng, vì đa phần cùng họ, lại có quan hệ thân thích, nên trong thôn cực kỳ đoàn kết.

Ba người Trần Đại biết nhà Trần Đạo đã mất đi người đàn ông trụ cột, trong nhà cũng không dễ dàng sống qua, bởi vậy mới nảy sinh ý muốn chăm sóc Trần Đạo, mang hắn lên núi. Như vậy liền có thể "danh chính ngôn thuận" chia cho Trần Đạo một phần con mồi, khiến cho cuộc sống nhà hắn khá hơn một chút. Nào ngờ lại xảy ra loại ngoài ý muốn kia, khiến Trần Đạo bị thương nặng rồi hôn mê mấy ngày.

Về việc Trần Đạo hôn mê này, lòng Lý Bình đương nhiên có oán niệm, nhưng nàng cũng biết ba người Trần Đại có hảo ý, bởi vậy cũng không có ý trách cứ ba người Trần Đại, chỉ nói: "Việc này không trách các ngươi, là Đạo nhi tự mình không cẩn thận."

"Chung quy vẫn là chúng ta không thể chăm sóc tốt Tiểu Đạo."

Trần Đại với khuôn mặt thật thà đưa miếng thịt hắn đang cầm cho Lý Bình: "Tẩu tử, đây là phần thịt chúng ta đã nói sẽ chia cho Tiểu Đạo từ trước, nàng hãy cầm lấy cho Tiểu Đạo bồi bổ thân thể."

Lý Bình nhìn thoáng qua, có chút động lòng. Bây giờ trong thôn thời buổi không dễ sống, rất nhiều nhà ngay cả cơm cũng không đủ ăn no, chứ đừng nói là thịt. Nếu có thể nhận lấy khối thịt này, thì ngược lại có thể cho Trần Đạo và Trần Phỉ bồi bổ thân thể.

"Cái này..."

Lý Bình đang định nói, Trần Đại lại không quan tâm nhiều như vậy, liền trực tiếp nhét miếng thịt vào tay Lý Bình: "Tẩu tử cầm lấy đi, thứ này vốn dĩ đã nói là để cho Tiểu Đạo rồi."

"Vậy ta xin nhận vậy!"

Lý Bình hơi ngượng ngùng nhận lấy miếng thịt, "Các ngươi vào nhà ngồi một lát đi, ta đi rót nước mời các ngươi!"

"Tẩu tử không cần phiền phức vậy, chúng ta chỉ vào thăm Tiểu Đạo một chút rồi đi ngay."

Trần Đại dẫn Trần Tứ và Trần Giang bước vào trong phòng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch