Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 103: Hai Con Châu Chấu Nhỏ

Chương 103: Hai Con Châu Chấu Nhỏ





- Đào ca, tuy gương mặt nữ nhân này vô cùng xấu xí, thế nhưng dáng người lại rất ngon nghẻ nha.

Giọng nói Kiều Táp mang theo một chút hèn mọn, giọng cười đậm mùi bỉ ổi, háo sắc.

Âu Dương Đào khoát tay chặn lại:

- Đừng có nghĩ đến những chuyện nhảm nhí đó nữa. Sau chuyện lần này, ta sẽ nói với thúc thúc của ta cho phép ngươi gia nhập vào Hà Kim Phong. Còn việc ta kêu ngươi hỏi thăm như thế nào rồi?

Kiều Táp nghe hỏi bèn vội vàng đáp lời:

- Đệ đã điều tra rõ rồi ạ. Cảnh gia bất quá chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi, trong nhà không có bất kỳ tu chân giả nào cả. Chỉ có gia chủ Cảnh gia Cảnh Diệu hiện tại đang làm Ngoại sứ lệnh cho nên cũng có thể xem như có chút địa vị, mà Cảnh Diệu cũng chính là phụ thân của Cảnh Mạt Song. Bởi vì ngoại hình nàng ta xấu xí, hơn nữa tính cách không mấy thân thiện, thế nên Cảnh Diệu yêu thích hai người tỷ tỷ của nàng ấy là Cảnh Mạt Tuyết và Cảnh Mạt Băng hơn nhiều.

- Nàng ta còn hai người tỷ tỷ nữa ư?

Âu Dương Đào kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, quan hệ của nàng ta cùng hai người tỷ tỷ thập phần không tốt, nghe nói rất ít khi trò chuyện cùng nhau chứ đừng nói là gặp mặt hàn huyên.

- À, ta hiểu rồi.

Âu Dương Đào gật gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi:

- Vậy nàng ta còn thân thiết với ai tại Tinh Hà Phái không?

- Có hai người…

Nghe thấy Cảnh Mạt Song còn có quan hệ thân thiết với hai người nữa, Âu Dương Đào không đợi Kiều Táp nói hết đã vội ngắt lời:

- Là hai người nào?

Kiều Táp hiểu rõ ý tứ của Âu Dương Đào, gã bật cười:

- Đào ca không cần lo nhiều, chỉ là hai tên gia hỏa râu ria mà thôi. Một người gọi là Địch Cửu, người còn lại là Cảnh Kích Hoa. Linh căn của hai người bọn hắn cực kỳ kém cỏi, lúc đầu căn bản còn chẳng vào được môn phái nữa kìa.

- Vậy chuyện gì đã xảy ra?

- Là vì ngày hôm đó Úc trưởng lão đánh cược thắng Khôi trưởng lão, tâm tình khi ấy rất tốt, lại vừa vặn gặp bọn hắn tới khảo thí, mà hai người này trùng hợp quen biết Cảnh Mạt Song, cho nên ngài ấy bèn thuận miệng nói một câu để hai tên ngốc đó may mắn được chọn làm đệ tử ngoại môn của Tinh Hà Phái chúng ta thôi.

Nghe Kiều Táp giải thích xong, Âu Dương Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Chờ chuyện bên này giải quyết xong xuôi, tìm cơ hội xử lý cái tên Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa gì đó đi.

- Đào ca yên tâm, hai tên gia hỏa kia không thể tu luyện được, cho dù huynh không nói thì đệ cũng sẽ tìm cớ để xử lý bọn chúng thôi.

Kiều Táp âm hiểm cười một tiếng.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, trong lòng Địch Cửu giận dữ không thôi, nếu như không phải trùng hợp nghe được, vậy chẳng phải hắn sẽ bị người khác vô duyên vô cớ hại chết sao?

- Ôi!

Âu Dương Đào bỗng nhiên cúi đầu kêu lên một tiếng.

- Huynh làm sao vậy?

Kiều Táp vội vàng hỏi.

Âu Dương Đào hừ lạnh:

- Xem ra nữ nhân này đã nghi ngờ chúng ta rồi, thế mà nàng ta lại đi tiếp nhận Nhiệm vụ Đại điện là tìm kiếm Thiên Đồng Hoa. Nếu nàng ta đã vội vàng như thế, ngươi lập tức kêu Nộ Phong đi lãnh nhiệm vụ mới, thành toàn cho gã ta đi.

- Được ạ.

Kiều Táp cấp tốc đẩy cửa chạy ra ngoài. Theo như Địch Cửu quan sát, Kiều Táp hẳn là đi tới Đại điện để lãnh Nhiệm vụ rồi.

Sau khi Kiều Táp đi, Âu Dương Đào cũng nhanh chóng rời khỏi, phương hướng gã ta đang tới chính là hướng về phía bên ngoài đại môn.

Địch Cửu không tiếp tục theo dõi nữa, lúc đầu hắn chỉ muốn điều tra rõ ràng đến cùng đã có chuyện gì, phải hay không sắp có chuyện bất lợi xảy đến với Cảnh Mạt Song.

Thế nhưng hiện giờ Âu Dương Đào còn muốn giết cả hắn, Địch Cửu không có chút nào phân vân nữa. Người muốn làm hại mình, tự nhiên hắn sẽ không nương tay, dùng mạng đổi mạng là được.

Muốn rời khỏi môn phái một thời gian dài, nhất định phải có một cái cớ thích hợp, mà nhận nhiệm vụ dĩ nhiên là biện pháp thích hợp nhất rồi.

Địch Cửu nhanh chóng quay về tìm Cảnh Kích.

- Cảnh Kích, huynh đi ra ngoài môn phái họp mặt với ta nào.

Nói xong, Địch Cửu không chờ Cảnh Kích trả lời, mà vội vã chạy tiếp về phía Đại điện để nhận Nhiệm vụ.

Vừa mới tiến vào cửa, hắn đã thấy Kiều Táp bước ra, xem ra gã ta đã nhận được Nhiệm vụ xong rồi.

- Ta nhận nhiệm vụ 109.

Địch Cửu không thèm nhìn nội dung Nhiệm vụ là gì, chỉ xem xét một chút về kỳ hạn hoàn thành ở đằng sau thẻ bài mà thôi.

Nhiệm vụ 109 này có thời hạn hoàn thành là nửa năm, sau khi thanh toán Kiều Táp và Âu Dương Đào xong, hắn tốt nhất nên tránh ở bên ngoài nửa năm rồi mới trở về. Nghe Âu Dương Đào nói, thúc thúc của gã có thể giúp đỡ Kiều Táp gia nhập Hà Kim Phong, xem ra địa vị lão ta cũng chẳng thấp đâu, hắn vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

- Ngươi muốn nhận Nhiệm vụ 109 ư?

Nữ tu chịu trách nhiệm ghi nhận Nhiệm vụ không nhịn được kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Cửu, nàng tưởng bản thân mình có lẽ đã nghe nhầm rồi cũng nên.

- Có vấn đề gì không?

Ngữ khí Địch Cửu không mấy thân thiện.

Vốn dĩ nữ tu kia còn muốn giải thích cho Địch Cửu hiểu nhiệm vụ hắn chọn nguy hiểm cỡ nào, thế nhưng sau khi nghe được Địch Cửu dùng giọng nói bất hảo như thế để trả lời mình, nàng bèn quyết định mặc kệ hắn.

- Lấy thân bài ra, ta đăng ký cho ngươi.

Địch Cửu cầm thân bài ra giao cho nàng ta, nữ tu nhìn thân phận được ghi trên thẻ bài của Địch Cửu xong bèn âm thầm lắc đầu. Chỉ là một đệ tử ngoại môn vừa mới gia nhập môn phái lại dám tiếp nhận Nhiệm vụ Ngàn Phù Bảo này, hắn ta muốn tự sát sao?

Địch Cửu hi vọng quá trình có thể tiến hành càng nhanh càng tốt, sau khi nhận lại thẻ bài bèn xoay người rời đi. Hắn lo lắng thời gian đã trôi qua lâu như vậy sẽ không đuổi theo kịp Âu Dương Đào mất.



- Cửu huynh, ta tới rồi đây.

Địch Cửu vừa ra khỏi đại môn đã nhìn thấy Cảnh Kích đang đứng chờ mình.

- Huynh và ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này nhé, tích lũy đủ điểm thì có thể trở về đổi lấy linh thạch để tu luyện đấy.

Địch Cửu vỗ vai Cảnh Kích rồi nhanh chóng sải bước lên trước.

Y bèn tăng tốc chạy theo Địch Cửu, thấp giọng báo:

- Cửu huynh, vừa rồi ta trông thấy cái tên Kiều Táp kia vội vã chạy về hướng bên ấy đó.

- Ta biết rồi, chúng ta mau chóng đi tìm Kiều Táp đi.

Kiều Táp và Âu Dương Đào hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có người theo dõi mình, mà Địch Cửu cùng Cảnh Kích vừa đi ra khỏi Quảng trường đã nhìn thấy được hai kẻ kia đang đứng tụ lại một chỗ.

- Cửu huynh, cái tên Âu Dương Đào kia thật sự rất lợi hại đấy.

Cảnh Kích hiểu được Địch Cửu đang muốn theo dõi hai gã, trong lòng có chút bận tâm bèn nói một câu.

- Bọn họ muốn đuổi theo giết Mạt Song sư tỷ. Cho dù là lợi hại thì chúng ta cũng phải liều mạng.

Địch Cửu hừ lạnh nói.

Cảnh Kích ngạc nhiên:

Cái gì? Huynh nói thật ư?

Y ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu tán thành:

- Đúng vậy, tuyệt đối không thể để cho bọn họ lộng hành được.

Tuy rằng lá gan Cảnh Kích không lớn, thế nhưng vẫn còn có chút nghĩa khí.

Do Địch Cửu cố ý để bại lộ vị trí của mình, cho nên vừa đi ra khỏi đại môn không xa, hắn đã bị Cảnh Kích và Âu Dương Đào phát hiện.

- Đào ca, vì sao chúng ta không dùng pháp bảo phi hành?

Nhìn thấy Âu Dương Đào đi bộ nửa ngày mà vẫn chưa đem pháp bảo ra sử dụng, Kiều Táp tò mò hỏi.

Pháp bảo phi hành là vật thập phần quý giá, rất nhiều đệ tử ở Luyện khí đỉnh không có được, thậm chí những đệ tử nội môn bước vào được cảnh giới Trúc cơ cũng không nhất định sẽ có. Âu Dương Đào sở hữu được là do thúc thúc u Dương Mục của hắn chính là Phong chủ Hà Kim Phong.

Âu Dương Đào âm hiểm cười một tiếng:

- Có hai con kiến muốn tìm chết, dám theo dõi ta, cho nên ta muốn dẫn chúng đến nơi vắng vẻ, thuận tay xử lý luôn.

- Có một tên là Cảnh Kích Hoa đấy huynh.

Lúc này Kiều Táp cũng phát hiện ra bản thân bị theo dõi.

Âu Dương Đào gật đầu:

- Có lẽ kẻ còn lại là Địch Cửu, vì sao bọn hắn muốn theo dõi chúng ta nhỉ?

- Không phải bọn hắn phát hiện chúng ta có ý đồ với Cảnh Mạt Song rồi đấy chứ?

Kiều Táp nghi ngờ hỏi.

- Bất kể có phải hay không, một lát nữa sẽ biết ngay thôi.

Âu Dương Đào bước nhanh hơn.

- Bọn họ phát hiện chúng ta rồi.

Trông thấy Âu Dương Đào vừa đổi hướng vừa tăng tốc, Địch Cửu liền biết mục đích hắn muốn đã đạt được rồi, chí ít Âu Dương Đào sẽ không đột ngột dùng pháp bảo phi hành mà trốn đi.

Vẻn vẹn nửa canh giờ sau, Âu Dương Đào lúc này đã mất hết kiên nhẫn bèn chặn Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa tại một sườn núi nhỏ.

- Cửu huynh, bọn họ đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi.

Cảnh Kích kéo tay Địch Cửu.

- Kiều Táp, ngươi xử lý hai cái con châu chấu nhỏ kia một trận rồi kéo tới đây cho ta.

Âu Dương Đào căn bản không hề tính tự mình động thủ.

Kiều Táp hiểu rõ ý tứ của Âu Dương Đào, gã ta cũng chẳng đem hai tên gia hỏa kia để vào mắt, vừa gật đầu đáp ứng vừa thuận tay quăng ra hai đạo nhận phong.

Trong mắt gã, hai tên kia chỉ là đệ tử vừa mới nhập môn mà thôi, tu luyện chắc chắn vẫn còn rất sơ xài, hai đạo nhận phong vừa xuất ra dư sức cắt đứt chân bọn hắn rồi.

“Ầm! Ầm!”

Bốn đạo nhận phong va chạm trên không, chân nguyên nổ ra tạo nên từng đợt âm thanh ầm ĩ vang dội.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Kiều Táp sửng sốt một chút, không đợi hắn lấy lại tinh thần, Địch Cửu đã vung tay đánh ra một đạo nhận phong nữa xem như quà trả lễ.

“Ầm!” Lại một tiếng động điếc tai nữa vang lên, huyết quang bắn ra tung tóe, Kiều Táp bị Địch Cửu chặt đứt nửa người. Ngay sau đó, một đạo hỏa cầu rơi xuống trên người Kiều Táp, trong chớp mắt toàn thân gã đã bị lửa bao phủ hoàn toàn, phát ra một cỗ mùi hôi rất lợm họng.

Kiều Táp cùng lắm chỉ mới tới Luyện Khí tầng ba mà thôi, cho dù hiện tại Địch Cửu có cùng cấp với gã cũng dư sức xử lý gã rồi, chứ đừng nói hiện tại hắn đã là Luyện Khí tầng bảy. Tuy rằng tu vi Địch Cửu đã bị giảm thấp đi, nhưng so ra chênh lệch thực lực giữa hai người lại cách khá xa.

- Ngươi đã từng tu luyện từ trước rồi ư?

Âu Dương Đào kinh hãi, trong tay lập tức xuất ra một thanh trường kiếm. Trường kiếm lắc mình một cái, chia thành mười đạo kiếm phong đánh về phương hướng Địch Cửu đang đứng.

Địch Cửu từng sở hữu một thanh trường đao là Thượng phẩm Pháp khí, thế nên chỉ cần nhìn sơ qua một chút hắn liền nhận ra được trường kiếm của gã chỉ là Cực phẩm Pháp khí mà thôi.

- Cửu huynh…

Cảnh Kích khiếp sợ nhìn Địch Cửu không chớp mắt.

Địch Cửu cầm một thanh kiếm Hạ phẩm Pháp khí, sau đó xem nó như một thanh đao mà sử dụng. Một kiếm đánh xuống, Địch thị Đao thứ ba, Gió lốc đao được tái hiện.

Phi kiếm cuốn thành từng đạo vòng xoáy kiếm khí, một vòng lại một vòng quấn lấy thanh kiếm của Âu Dương Đào.

“Răng rắc!”

m thanh lưỡi kiếm bị vỡ vang lên thập phần rõ ràng, Địch Cửu thở phào một hơi. Hắn nhìn ra được Âu Dương Đào đã đạt tới tu vi Luyện Khí hậu kỳ rồi, là người đi ra từ một môn phái tu tiên, so với tán tu như Địch Cửu lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần nữa, làm cho trong lòng hắn khi nãy lo lắng không thôi. Mà một lần va chạm này đã làm cho Địch Cửu nhận ra được chênh lệch giữa hắn cùng u Dương Đào không xa nhau mấy.

Vòng xoáy kiếm khí đem kiếm của Âu Dương Đào xoắn nát. Việc Địch Cửu đã từng tu luyện khiến cho gã cực kỳ bất ngờ, hiện giờ một kiếm của Địch Cửu còn làm hư lưỡi kiếm của gã. Đến lúc này, Âu Dương Đào làm sao mà không nhận ra bản thân mình căn bản không phải là đối thủ của Địch Cửu, hắn bèn nhanh chóng lui về phía sau vài bước.

Kinh nghiệm thực chiến của Địch Cửu vô cùng phong phú, không có khả năng sơ suất đến nổi để cho Âu Dương Đào có cơ hội trốn thoát được. Phi kiếm trong tay một lần nữa được vung lên, hai đùi gã ta nhanh chóng bị kiếm khí cắt đứt.

Gã kinh hoàng ngã phịch xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Địch Cửu, trong nhất thời ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng quên mất phải nói như thế nào.

-----------

Nhóm dịch: Thiên Đình

Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch