Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 127: Tiên Nhân Khiêu - Thiên Đao Tinh Kim

Chương 127: Tiên Nhân Khiêu - Thiên Đao Tinh Kim





Uông Tranh hổ thẹn nói:

- Trên người của đệ chỉ còn có mấy ngàn linh thạch trung phẩm mà thôi, với chút linh thạch này mà muốn giúp Trịnh sư huynh thì chả khác nào muối bỏ biển cả.

- Ta không có linh thạch.

So với Uông Tranh, cách nói chuyện của Cảnh Mạt Băng có vẻ dứt khoát hơn rất nhiều, ngay cả giả vờ nghĩ ra một câu từ chối uyển chuyển cô ta cũng chẳng thèm làm.

Tề Thiển cúi đầu, trước đó nàng đã đưa hết tài sản của mình cho bọn người kia rồi.

- Trước tiên cứ tới đó xem thử một chút đi.

Địch Cửu không nhịn được cười lạnh trong lòng.

Nếu hắn đoán không nhầm, nhờ hai người họ lấy linh thạch ra cứu Trịnh Phi Sinh là chuyện hoàn toàn bất khả thi.

Vốn hắn chỉ muốn tổ đội cùng với Trịnh Phi Sinh mà thôi, nhân cách của y không tệ. Sau khi trông thấy thái độ của Cảnh Mạt Băng và Uông Thành, Địch Cửu càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình hoàn toàn chính xác.

- Được, để muội dẫn đường cho huynh.

Tề Thiển nói xong liền nhanh chân đi về phía trước.

Trông thấy Địch Cửu, Tề Thiển đều đi, Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng cũng không tiện tiếp tục ở lại, liền nhanh chóng đuổi theo.

Phi thuyền có hết thảy ba tầng, tầng thấp nhất không có chợ, thế nhưng trên boong tàu của tầng hai và ba đều có. Bình thường tầng ba là nơi ở của những tu sĩ Kim Đan, đồ vật bên trong chợ cũng cao cấp hơn nhiều so với tầng hai.

Nơi Trịnh Phi Sinh gặp chuyện là ở một cửa hàng bán linh thảo nằm trên tầng hai. Địch Cửu đứng từ xa quan sát, có thể thấy được tên gia hỏa nặng gần nửa tấn kia có tu vi hẳn là Trúc cơ tầng ba rồi, công pháp gã tu luyện chính là một loại công pháp đặc thù.

-Thế nào, muốn tới chuộc tên kia ư?

Trông thấy Tề Thiển đi tới, tên chủ mập mạp của cửa hàng cười thập phần bỉ ổi, khiến cho mấy tảng thịt mỡ trên người gã run lắc một hồi.

Sau khi xem xét lại tình huống nãy giờ, Địch Cửu liền biết chuyện này không hề dễ giải quyết chút nào.

Chưa nói đến chuyện bọn hắn không gom đủ 10 vạn linh thạch thượng phẩm, mà xem như có gom đủ đi chăng nữa, chuyện này chắc chắc cũng sẽ gặp rất nhiều trắc trở, không thể nào êm xuôi mà dàn xếp được.

- Tử Mặc sư huynh…

Tề Thiển nhìn về phía Địch Cửu, cuối cùng nàng cũng hiểu được một chuyện, Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh là dạng người chỉ có thể hợp tác dựa trên lợi ích, vào thời điểm gặp khó khăn, hai người họ chắc chắn sẽ không đứng ra giúp đỡ. Người suy nhất có thể hỗ trợ nàng bây giờ cũng chỉ có Địch Cửu mà thôi.

- Không biết bằng hữu của bọn ta bây giờ đang ở đâu?

Địch Cửu không quan tâm đến những chuyện khác, mà trực tiếp hỏi về tình hình hiện tại của Trịnh Phi Sinh.

-Ha ha, không cần vội như vậy, đợi các ngươi lấy đủ linh thạch ra, tự nhiên sẽ được gặp lại bằng hữu của mình thôi.

Từng tảng thịt mỡ không ngừng lay động theo lời của gã.

Địch Cửu vươn tay, một đôi Bát Giác Thiết Chùy xuất hiện ngay phía sau hắn.

-Làm sao? Ngươi muốn ra tay ở ngay địa bàn của ta à?

Trông thấy động tác của Địch Cửu, gã cười lạnh một cái.

Địch Cửu không để ý tới thái độ của của gã mập, chỉ từ tốn trả lời:

- Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn động thủ hả? Ta chỉ đột nhiên nổi hứng muốn lấy pháp bảo của mình ra ngắm một chút thôi, không lẽ còn phải xin phép ngươi? Còn về phần linh thạch, tuy là chúng ta có đủ, nhưng không gặp được bằng hữu của bọn ta thì ngươi đừng mong nhìn thấy một phân nào cả.

- Người đâu, đem tên oắt con kia lên!

Gã chủ mập hừ một tiếng rồi ra lệnh cho thủ hạ.

Ngay sau đó, một tên tiểu nhị có tu vi Luyện khí trung kỳ liền kéo Trịnh Phi Sinh ra, tiện tay ném y xuống đất.

Trịnh Phi Sinh nằm yên bất động, tựa hồ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Sau khi dùng thần niệm quét qua một lúc, Địch Cửu mới xác định được ngoại trừ hai chân bị đánh gãy ra thì tu vi của y không có vấn đề gì cả. Loại thương tổn này đối với tu sĩ Trúc cơ tầng hai mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Điều này càng làm Địch Cửu hiểu rõ về ý đồ của tên mập, mục đích của gã là muốn cướp đoạt tiền tài cùng linh thạch của bọn hắn.

- Tề Thiển, muội dìu Trịnh huynh qua một bên đi.

Nói xong, Địch Cửu không biết vô tình hay cố ý mà đứng ngăn lại trước mặt gã.

- Các ngươi lại muốn gì, đem người đi nhưng không chịu bồi thường à?

Ngay lập tức, gã ta liền cảm nhận được một loại áp chế đè lên người mình. Địch Cửu dường như đã biết trước được ý định của gã, mà sớm ngăn trước một bước.

Gã mập tựa hồ cảm thấy Địch Cửu không đơn giản bèn lùi về sau, lạnh lùng quan sát người đang đứng trước mặt mình, hoàn toàn không hề sợ Địch Cửu sẽ mang người đi.

- Tề Thiển sư muội.

Tề Thiển vốn đang đút thuốc chữa thương cho Trịnh Phi Sinh, ngay khi nghe Địch Cửu gọi một tiếng thì nhanh chóng chạy lại.

- Tử Mặc sư huynh, muội đây.

- Muội đưa ta xem qua một chút về quy tắc trên chiếc phi thuyền này đi.

Tề Thiển mau tay lẹ chân lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Địch Cửu. Sau khi nhận được ngọc giản, thần niệm Địch Cửu liền nhanh chóng quét tới trên người một tên tu sĩ Trúc cơ tầng chín đang đi về phía bọn hắn.

- Chưởng quầy, chúng ta là người đến sau, cho nên không biết Trịnh huynh đây đã đắc tội gì với quý điếm. Nếu như phù hợp với quy tắc của phi thuyền, chúng ta nguyện ý đem linh thạch giao ra, xem như không đủ linh thạch thì pháp bảo trên người bọn ta cũng đủ để bồi thường cho ngươi rồi.

Lúc Địch Cửu nói chuyện, tinh thần cũng không quên để ý đến tên tu sĩ Trúc cơ tầng chín đang đứng cách đó không xa. Xem ra tên đó là đồng bọn của gã mập đây, bọn chúng đều không sợ Địch Cửu chạy trốn.

Gã chủ mập càng không sợ Địch Cửu sẽ liều mạng với gã, tuy biết rằng, Địch Cửu mà dám đánh nhau trong cửa hàng là tự tìm đường chết, thế nhưng chuyện này ít nhiều gì cũng sẽ gây bất lợi cho gã. Cho nên gã bèn chỉ về phía Trịnh Phi Sinh, rồi lạnh giọng cất tiếng:

- Khi nãy hắn ta vào tiệm của ta, bảo là muốn mua Tinh Chân Thảo, mặc dù là linh thảo cấp ba hiếm có, nhưng giá cả ở cửa tiệm của ta cũng không quá cao, chỉ có một trăm năm mươi linh thạch thượng phẩm, giá như thế là quá hời rồi. Hắn muốn mua hai gốc Tinh Chân Thảo, nhưng tiểu nhị của ta cầm nhầm, thế mà lại đem một gốc Ly Châu Thảo ra. Bằng hữu của ngươi nhận ra đó là linh thảo quý hiếm nên mới nhanh chóng thu vào bên trong túi trữ vật của hắn…

- Là Ly Châu Thảo sao?

Địch Cửu kinh ngạc lặp lại một lần.

Hiện tại kiến thức của hắn cũng có thể coi là rộng rãi, hắn biết rõ giá trị của Ly Châu Thảo tại thời điểm này. Đây là một trong những nguyên liệu quý giá dùng để luyện chế Ly Hồn Đan, là bảo vật linh thảo cấp năm. Dùng Ly Hồn Đan có thể chữa trị cho Nguyên Thần bị thương tổn của tu sĩ cấp bậc Nguyên Hồn, giá trị của loại linh thảo này chắc chắn vượt xa so với cấp bậc của bản thân nó. Xem như là linh thảo cấp chín cũng không quý bằng Ly Châu Thảo.

Nếu quả thật đúng là Ly Châu Thảo, cho dù hắn có đem mười vạn linh thạch thượng phẩm ra cũng chẳng mua nổi một cọng cỏ của nó.

Trông thấy thái độ của Địch Cửu, gã mập liền bày ra một bộ dạng ưu thương rồi thở dài nói:

- Ai, chuyện này kỳ thật cũng là do tiểu nhị trong tiệm ta có lỗi trước, căn bản tiểu nhị không nhận ra cây linh thảo kia chính là Ly Châu Thảo, bằng không cho dù có trả một triệu linh thạch thượng phẩm ta cũng không đồng ý bồi thường đâu.

Địch Cửu hiển nhiên sẽ không tin tưởng lắm, bề ngoài của Ly Châu Thảo cùng Tinh Chân Thảo tuy khá giống nhau nhưng nếu nhìn thêm một lúc sẽ phát hiện ra khác biệt rất lớn. Ở đầu nhánh của Ly Châu Thảo có màu trắng trong, không được dùng tay để hái xuống, bất cẩn đ-ng vào Ly Châu Thảo sẽ tan thành tro. Luyện đan sư muốn luyện chế Ly Hồn Đan cũng chỉ dám dùng thần niệm bao lấy nó mà thôi.

Mà gã lại bảo tiểu nhị của tiệm lại không nhận ra Ly Châu Thảo, ai mà tin được chứ. Huống chi làm gì có tiểu nhị của tiệm linh thảo nào được phép tiếp xúc với những loại linh thảo trân quý như vậy đâu? Những lời này của gã mập có trăm ngàn sơ hở, chỉ cần là người trong nghề chắc chắn sẽ nhận ra.

Tên mập lại tiếp tục chỉ vào Trịnh Phi Sinh rồi nói:

- Thời điểm hắn cầm lấy Ly Châu Thảo thì không cẩn thận đ-ng phải nó, khiến cho linh dược của ta tan thành tro bụi. Ngươi nghĩ xem, ta chỉ bắt các ngươi bồi thường mười vạn linh thạch là đã quá rộng lượng rồi!

Vào đúng lúc này, Trịnh Phi Sinh đã tỉnh lại, trông thấy Địch Cửu và mọi người đã tới, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình chán chường, hối hận:

- Thật xin lỗi, làm liên lụy đến mọi người rồi.

Uông Tranh và Cảnh Mạt song đều không nói gì cả, bọn họ vốn dĩ không có ý muốn nhúng tay vào chuyện này. Chỉ có Tề Thiển sau khi nghe được bèn lên tiếng:

- Tử Mặc sư huynh nghe được chuyện này bèn theo muội tới đây cứu huynh đó.

Trịnh Phi Sinh tất nhiên không phải đồ ngốc, nhìn Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng chỉ đứng một bên im lặng, cộng với chuyện vừa nghe từ miệng Tề Thiển, y làm sao mà không hiểu cho được.

Thấy Trịnh Phi Sinh đã tỉnh dậy, Địch Cửu từ tốn đi đến trước mặt y:

- Trịnh huynh, ngươi xác định đó là Ly Châu Thảo chứ?

Trịnh Phi Sinh thở dài một tiếng rồi nói:

- Không sai, đó đích thật là Ly Châu Thảo, mà ta lại ngu ngốc dùng tay không chạm vào nó.

Địch Cửu vỗ vai Trịnh Phi sinh, cười cười đáp:

- Xem ra huynh đã bị lừa rồi, nếu như ta đoán không sai, hẳn là huynh đang muốn mua Trúc Chân Đan, kết quả tiểu nhị lại bảo muốn mua Trúc Chân Đan phải có hai gốc linh thảo Tinh Chân Thảo, kết quả khi nhìn thấy Ly Châu Thảo thì động tâm có đúng không?

Làm hư Ly Châu Thảo mà chỉ phải bồi thường mười vạn linh thạch thượng phẩm, điều này làm Địch Cửu thập phần buồn cười. Xem ra cái bẫy rập là được thiết kế sẵn cho Trịnh Phi Sinh rồi, bọn chúng biết nếu đưa ra mức giá vượt quá mười vạn linh thạch thượng phẩm thì y sẽ không có khả năng trả nổi, nhiều nhất chỉ có thể ép bọn hắn đưa ra nhiêu đó mà thôi.

- Ai.. Ta đã đưa cho bọn chúng một khối khoáng thạch đỉnh cấp rồi, chính là Thiên Đao Tinh Kim cấp bốn đó…

- Huynh đưa cho gã ta Thiên Đao Tinh Kim cấp bốn ư?

Địch Cửu cưỡng ép sự kích động đang muốn vọt ra của mình lại.

Hắn vốn đã muốn có một khối Thiên Đao Tinh Kim từ lâu, đây là vật liệu chế tạo pháp bảo đao khí tốt nhất, thế nhưng đáng tiếc hắn vẫn chưa gặp được, cũng tìm không thấy.

Địch Cửu đã từng nhìn thấy qua hình ảnh của Thiên Đao Tinh Kim trên một quyển sách bằng da, thứ này là một trong những vật liệu luyện khí cấp bốn, kỳ thật cũng không tính là quý hiếm gì. Bởi vì nó có một loại đặc tính đặc biệt, nếu như đem nó kết hợp với Tử Sa Sa cấp chín, thì đao khí được tạo ra từ nó sẽ có khả năng thăng cấp được.

Mà vật liệu luyện khí cấp chín Tử Sa Sa lại càng phi thường trân quý và hiếm thấy, nhưng dù có trân quý như thế nào cũng không thể so sánh được với một thanh pháp bảo có thể thăng cấp. Tuy là loại thăng cấp này vẫn có giới hạn nhất định, thế nhưng đã có thể xem là thiên hạ chí bảo rồi.

- Đúng vậy, quả là ta có một khối Thiên Đao Tinh Kim cấp bốn, nhưng đã đem bồi thường cho chúng rồi.

Trịnh Phi Sinh vừa nói vừa nhìn về hướng của tên chưởng quầy.

Thấy vậy, Địch Cửu nhìn về phía gã mập kia, bình tĩnh mở lời:

- Trước tiên ngươi trả lại thứ đã lấy từ bằng hữu của ta, rồi chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện, xem xem bồi thường bao nhiêu linh thạch là hợp lý nhất.

Khối Thiên Đao Tinh Kim này hắn muốn chắc rồi. Cho tới tận bây giờ Địch Cửu vẫn chưa tìm được một thanh pháp bảo vừa ý hắn, nếu có Thiên Đao Tinh Kim trong tay, cho dù hắn không tìm được Tử Sa Sa thì vẫn có thể chế tạo một thanh đao không tệ tí nào.

-------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch