Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 131: Sức Chiến Đấu Của Địch Cửu

Chương 131: Sức Chiến Đấu Của Địch Cửu





Địch Cửu xông ra ngoài, dùng thần niệm quét về phía tu sĩ Kim Đan đang theo sát hắn, cách đó không xa là tên chưởng quỹ béo và gã Trúc Cơ tầng chín cũng đang lăm le tiến về hướng bên này.

Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ chúng không bám theo mà thôi.

Lúc ở Thích Gia Thương Lâu, Địch Cửu đã lấy được rất nhiều đồ tốt, ví dụ như bộ hộ giáp cực phẩm hắn đang mặc hiện giờ chẳng hạn, đều là thứ vô cùng phù hợp để đối phó với thú triều.

- Hắn đang muốn làm gì vậy?

Tu sĩ Kim Đan nghi ngờ hỏi đồng bọn của mình. Không ngờ Địch Cửu lại dám tiến về phía trước, đấy rõ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn mà.

- Chắc là hắn ta ỷ vào thực lực nên muốn gây náo động đấy.

Tu sĩ Trúc Cơ tầng chín suy đoán.

Tên chưởng quỹ ngay lập tức phản bác:

- Hắn tuyệt đối không phải là kẻ thích phô trương như thế đâu.

Phùng chưởng quỹ không nói hết câu, gã biết Địch Cửu chẳng phải là người như vậy. Nhưng trên thực tế, việc Địch Cửu ra mặt cho Trịnh Phi Sinh có khác gì hành động gây ầm ĩ như tên Trúc Cơ kia nói đâu chứ. Gã đã điều tra qua rồi, quan hệ giữa Địch Cửu và kẻ họ Trịnh kia vốn không phải quá thân thiết, chỉ là vô tình gặp nhau trên đường, sau đó thì lập tổ đội cùng đi mà thôi.

- Mặc kệ tên này muốn làm gì, nhân cơ hội giết hắn, lấy được túi trữ vật trước rồi tính sau.

Tu sĩ Kim Đan nọ lạnh lùng bảo.

Người này cho rằng bất kể Địch Cửu muốn làm gì, tu vi Trúc Cơ mà đứng trước mặt Kim Đan thì chỉ như chuột thấy mèo thôi.

Cùng lúc này, ở phía xa xa đằng kia, Địch Cửu cầm hai cái chùy lớn đập nát vài con yêu thú cấp một, đồng thời cứu được một vị tu sĩ Luyện Khí viên mãn.

- Tạ ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân.

Người này rối rít cảm tạ Địch Cửu rồi nhanh chân lui về sau vài bước.

Địch Cửu tuyên bố rất cuồng vọng:

- Mấy tên yếu đuối các ngươi tránh hết ra, ở đây để cường giả Trúc Cơ như ta xử lí là được.

- Vâng, vâng...

Giữa đợt thú triều như này thì câu mà Địch Cửu vừa nói hiển nhiên ai cũng cực kỳ thích nghe.

Hắn ngay lập tức vọt vào trong bầy yêu thú, múa đôi chùy, chùy đi tới đâu thì bầy yêu thú nát mình đến đấy.

- Tiền bối này quả thật rất mạnh.

Tu sĩ Luyện Khí được Địch Cửu cứu khẽ lắc đầu, thầm cảm thán một câu.

Mỗi lần gặp thú triều thì những kẻ cậy mạnh ngu ngốc thích xông về trước như Địch Cửu thường chết đầu tiên.

Thế nhưng Địch Cửu mạnh mẽ chứ không ngốc. Thoạt nhìn cứ tưởng hắn đang điên cuồng giết chóc yêu thú, thực tế là số yêu thú bị hắn giết không nhiều, hơn nữa chỗ mà Địch Cửu càn quét chỉ có yêu thú cấp một, nếu có vài con yêu thú cấp hai xuất hiện thì hắn lập tức lảng sang chỗ khác ngay.

Bởi vì đã từng đọc qua rất nhiều ngọc giản giới thiệu về yêu thú nên Địch Cửu hiểu cực kỳ rõ về chúng, chỉ cần hắn đừng lạm sát quá mức thì cho dù có xâm nhập vào sâu trong thú triều cũng sẽ không gây chú ý cho yêu thú cấp cao.

Lúc này Địch Cửu đang ở giữa bầy yêu thú cấp một, thỉnh thoảng lại vung chùy giết vài con, hắn vẫn đang giữ sức chờ tên béo kia dẫn người đến.

- Các ngươi bao vây xung quanh đi, ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất giết chết con kiến hôi đấy.

Tu sĩ Kim Đan thấy Địch Cửu đang ở giữa thú triều bèn lập tức ra lệnh cho đồng bọn của mình.

- Tốt. Chúng ta chia nhau ra hành động đi!

Tên chưởng quỹ và gã tu sĩ Trúc Cơ gật đầu, sau đó chia làm hai đường bao vây Địch Cửu.

Tuy rằng hành động không được nhẹ nhàng như Địch Cửu nhưng với tu vi Trúc Cơ thì họ cũng chẳng gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì giữa đám yêu thú cấp một ấy.

Từ lúc hai người kia tiến lại gần, thần niệm của Địch Cửu đã sớm quét được bọn họ, tuy nhiên hắn vẫn giả vờ như chưa kịp phát hiện mà tiếp tục ra tay chém giết yêu thú xung quanh.

Chỉ có tên tu sĩ Kim Đan là làm cho Địch Cửu hơi chú ý đến, bất quá hắn cũng chẳng mấy lo lắng. Trước đây, lúc hắn chỉ mới đạt đến tu vi Trúc Cơ tầng bốn, hắn đã từng xử lí cả những gã Kim Đan tầng sáu, hiện tại bảo Địch Cửu hắn chỉ đối phó với tên Kim Đan tầng hai này quả thật là không cần tốn quá nhiều sức lực.

- Tiểu tử, để ta xem ngươi còn trốn được tới đâu nào.

Tên chưởng quỹ nhẹ nhàng lấy một cái móc sắt ra rồi âm thầm tiến về phía sau lưng Địch Cửu.

Ra tay ngay tại đây thì không có gì phải e ngại cả.

Cùng lúc đó, gã tu sĩ Trúc Cơ tầng chín cũng lấy một thanh đao ra chém tới, ý đồ chặn đường lui của hắn.

Hai người tính toán rất tốt, nếu Địch Cửu né được chiêu đánh lén của tên béo thì chỉ đành phải lùi về phía tên Trúc Cơ nọ.

Tuy nhiên cả hai đều chỉ là mồi nhử, chủ lực giết Địch Cửu chính là tên tu sĩ Kim Đan kia. Mục đích của bọn họ chỉ muốn cuốn lấy Địch Cửu để tạo thời cơ cho người còn lại ra tay.

Đáng tiếc là chúng đã đánh giá bản thân quá cao và xem thường đối thủ. Đối mặt với tên béo đánh lén, hắn không thèm lui lấy một bước nào mà mạnh mẽ vung cây chùy trong tay lên đánh ngược lại.

Khí thế cường đại áp đến tên chưởng quỹ khiến gã thậm chí cảm thấy việc hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Tên béo không ngờ Địch Cửu lại điên cuồng đến mức không để ý an nguy của chính bản thân, Địch Cửu đối chiến với gã tức là hoàn toàn bỏ trống phía sau lưng, tùy ý cho gã Trúc Cơ kia ra tay. Bây giờ tên béo vô cùng hối hận vì đã xông lên trước rồi.

Gã họ Phùng này mới chỉ đạt đến tu vi Trúc Cơ tầng ba, Địch Cửu có thể khẳng định gã tuyệt đối không thể nào thoát nổi một chùy có chứa quyền ý Phong Loan Tụ của mình.

Địch Cửu mạnh mẽ xuất chiêu, đồng thời dùng một cái chùy khác đánh về phía gã Trúc Cơ kia.

Nếu tu sĩ Kim Đan không kịp thời can thiệp thì ắt hẳn Địch Cửu chỉ cần vài giây là đã giải quyết gọn ghẽ hai người nọ.

Bởi vì gã Kim Đan đã tới kịp lúc nên sau khi Địch Cửu đánh ra hai chùy thì nhanh chóng lấy ra thêm một thanh đao.

Đao thế cuồn cuộn nổi lên, đao ảnh khắp trời như sóng vỗ bờ xông về phía tu sĩ Kim Đan.

Tên Kim Đan đang xông tới bèn cảm thấy có gì đó không đúng, đao ảnh quét qua yêu thú cấp một khiến chúng bị cắt ngọt như giấy vậy, hơn nữa thần niệm của y hoàn toàn không nhìn rõ được quỹ đạo làn sóng đao ảnh này.

Hai gã Trúc Cơ đánh lén mà vẫn không tạo thành ảnh hưởng gì tới Địch Cửu cho thấy rõ hắn không giống những tu sĩ Trúc Cơ bình thường khác, hơn nữa pháp bảo thật sự của hắn là đao chứ không phải chùy.

Tu sĩ Kim Đan nhận ra Địch Cửu không tầm thường bèn vội lấy lại tinh thần, lập tức dùng toàn lực để đối chiến. Y lấy một ống sáo đen kịt ra thổi, âm thanh đáng sợ bỗng chốc vang vọng khắp không gian.

Đao ảnh của Địch Cửu bị âm thanh tác động trở nên cực kỳ tán loạn.

Thế nhưng tên Kim Đan ấy lại chẳng mấy vui vẻ, vì y nhận ra được uy lực tiếng sáo rõ ràng không mạnh bằng sóng đao của đối phương.

Chân nguyên cuồn cuộn xung quanh thân thể, thấy vậy, tu sĩ Kim Đan bèn cố tránh khỏi phạm vi công kích của Địch Cửu.

- Bành!

Thế nhưng làn sóng đao ảnh vọt tới quá nhanh, vừa chạm vào người thì lập tức chém rách chân nguyên hộ thân của y.

Tu sĩ Kim Đan khẽ thở phào, sóng đao tạo ra vô số vết thương nhưng may mà không có cái nào là vết thương chí mạng.

“Hắn quá mạnh!”. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu y lúc này, chỉ một chiêu thôi đã khiến cho y phải đánh giá lại thực lực của đối thủ, tuyệt không dám khinh thường hắn nữa.

- Rắc rắc rắc!

Đột nhiên sát khí từ đao vừa rồi bộc phát, phá vỡ hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể tên tu sĩ Kim Đan.

Xương cốt, kinh mạch đều vỡ nát, làm cho y lập tức cảm giác được sinh mệnh chính mình dần yếu đi. Người này tuyệt vọng nhìn Địch Cửu, từ khi tu đạo đến nay y chưa từng gặp phải tu sĩ Trúc Cơ nào đáng sợ như hắn.

Không đúng, hình như có một tu sĩ Trúc Cơ như vậy, giờ khắc này y chợt nhận ra Địch Cửu, y chỉ vào hắn, hoảng sợ nói:

- Thì ra… thì ra ngươi chính là…

Địch Cửu biết kẻ trước mặt đã nhận ra mình là người đã cướp Thích Gia Thương Lâu, lập tức vung đao lên kết liễu, tránh cho nhiều người nghe được bí mật ấy, đồng thời nhanh chóng lấy túi trữ vật của y đi.

- Ầm!

Một tiếng động đột ngột truyền đến, tên Trúc Cơ tầng chín khó khăn lắm mới chặn được chùy của Địch Cửu, chưa kịp thở phào may mắn thì khi ngẩng đầu lên, gã hốt hoảng trông thấy tên béo đã chết, không chỉ vậy, ở bên kia Địch Cửu cũng vừa quay sang chém bay đầu của tu sĩ Kim Đan nọ.

Biết là đã đá phải tấm sắt, người này chẳng buồn quan tâm đến vết thương của mình nữa, chỉ lập tức lo co giò bỏ chạy.

- Ngươi muốn chạy đi đâu?

Địch Cửu chỉ trong nháy mắt đã phóng vượt qua hơn mười con yêu thú, đứng trước mặt tên này định tung ra một đấm.

- Van xin ngài, ngài đừng giết ta, ta chịu thua mà, ta có rất nhiều bảo vật, ta sẽ dâng lên hết cho ngài...

Gã mất hết can đảm, vội vã quỵ lụy cầu xin Địch Cửu tha mạng. Thế nhưng dù là một núi bảo vật cũng không thể khiến Địch Cửu dừng tay, nói chi chỉ là vài món của gã.

- Rắc!

Một đấm được vung ra, đầu của tu sĩ Trúc Cơ lập tức nát bấy.

-------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch