Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 137: Sự Tồn Tại Đáng Sợ

Chương 137: Sự Tồn Tại Đáng Sợ

- Tu vi chưa đến Kim Đan mà đã có thể miểu sát tu sĩ Trúc Cơ tầng chín rồi, cho dù là dùng đại chùy đánh lén nhưng thực lực chân chính của hắn hẳn cũng chẳng kém Kim Đan sơ kỳ bao nhiêu đâu.

Một tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kinh hãi lầm bầm, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng lưng Địch Cửu.

Gã vừa dứt lời thì trực giác nhạy cảm nhận thấy một điều gì đó, bèn theo bản năng nhìn về phía vị lão tổ cảnh giới Nguyên Hồn đang đứng ở chỗ Thích Gia Thương Lâu.

Lấy cảnh giới Trúc Cơ mà giết chết được tu sĩ Kim Đan, ngoại trừ tên Địch Cửu gan to bằng trời kia thì còn có ai làm được chứ? Lúc này gã có thể dám chắc đến chín phần, tên tu sĩ Trúc Cơ vừa mới tiến vào Thiên Mạc bí cảnh khi nãy chính là Địch Cửu.

Nguyên nhân có hai ý, thứ nhất là tên gia hỏa này ở cảnh giới Trúc Cơ đã có thể giết chết tu sĩ Kim Đan, phải biết toàn bộ Cực Dạ đại lục có lẽ cũng chỉ có hai người làm được việc ấy. Người thứ nhất xuất hiện vào mấy ngàn năm trước, nghe nói chính là Tinh Hà lão tổ của Tinh Hà Phái. Nếu Tinh Hà lão tổ còn sống thì ông ta ít nhất cũng đã hơn ngàn tuổi rồi, hoàn toàn không có khả năng tiến vào Thiên Mạc.

Ý thứ hai chính là người nọ vì giết chết đối thủ mà pháp đảo đại chùy đều ném đi. Tu sĩ chân chính dưới tình huống không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đời nào ném pháp bảo của mình cả. Khi nãy Địch Cửu muốn giết chết tên tu sĩ Hải Minh kia không phải là chuyện khó khăn gì, tất cả việc này hẳn đều là do hắn cố ý gây ra. Cộng thêm nghe đồn pháp bảo chân chính của Địch Cửu là đao khí, cho nên có thể khẳng định chắc chắn hắn chính là tên Địch Cửu vô cùng phách lối kia.

Khá lắm, lá gan tên này không biết lớn bao nhiêu nhỉ? Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ lại dám liên tục hủy đi mấy phân bộ Thích Gia Thương Lâu, hơn nữa còn dám ở trước mặt lão tổ Nguyên Hồn của bọn họ tiến vào Thiên Mạc nữa chứ.

Nếu chỉ có thế cũng coi như xong đi, nhưng tên này trước khi vào còn giết một tu sĩ Kim Đan của Hải Minh. Không lẽ hắn quả thật không biết chữ chết viết như thế nào sao?

Cho dù ngươi lợi hại đến mức có thể giết chết tu sĩ Kim Đan đi nữa, nhưng nói cho cùng ngươi vẫn chỉ đạt cảnh giới Trúc Cơ mà thôi.

- Âm nhi, ta nghe Hoàn Kỳ nói chính là tên tu sĩ Trúc Cơ kia lúc trước đùa giỡn ngươi à?

Một nữ tử mắt nhỏ nhìn bóng dáng Địch Cửu xông vào Thiên Mạc, trong giọng nói còn mang theo một tia sát ý.

Nữ tử mắt nhỏ đấy chính là cường giả Nguyên Hồn hậu kỳ của Chân Ly Kiếm Tông - Nguyên Giới.

Tần Âm đứng bên cạnh sư phụ, nàng là đệ tử đắc ý nhất của Nguyên Giới, mới hơn 20 tuổi đã bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng ba.

- Sư phụ, chính là hắn. Bất quá hắn cũng không có đùa giỡn con đâu, chỉ nói vài câu khinh bạc mà thôi.

Tần Âm vội vàng trả lời.

Vừa rồi sự tình Địch Cửu dùng một chùy oanh sát tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín còn hiện rõ trước mắt, trong lòng nàng lúc này vẫn rung động không thôi.

Nàng chưa từng thấy tu sĩ Trúc Cơ nào lại cường hãn như thế, lấy thực lực của hắn không cần trốn trong đại điện mới đúng. Chỉ là nàng vẫn không hiểu tại sao lúc nãy Địch Cửu chẳng hề có ý xấu trêu ghẹo mình lần nào.

- Ngươi đi vào đi, cố gắng tránh xa người đó ra một chút. Nếu như hắn còn làm phiền ngươi vậy ngươi cứ trực tiếp cảnh cáo hắn, nói ta ở nơi này chờ hắn ra ngoài...

Nguyên Giới nói chưa hết câu đã ngừng lại.

Nàng dùng danh nghĩa Nguyên Hồn tầng bảy cảnh cáo người khác có lẽ còn hữu dụng, nhưng dùng để cảnh cáo Địch Cửu chỉ sợ là đàn gảy tai trâu mà thôi. Ngay cả Thích Gia Thương Lâu có không ít lão tổ Nguyên Hồn mà người ta còn không sợ, thậm chí trước mặt Hải Minh hội chủ còn dám giết chết tu sĩ Trúc Cơ tầng chín. Hắn há có thể sợ Nguyên Hồn tầng bảy nàng uy hiếp hay sao?

- Sư phụ, người không cần lo lắng, lúc trước là do con gây chuyện với hắn trước. Sau này con không đụng đến hắn nữa là được, bây giờ con vào nhé.

Tần Âm thuận miệng an ủi một câu xong bèn nhanh tay nắm Thiên Mạc Bài vọt vào trong Thiên Mạc bí cảnh.

Sắc mặt tên lão tổ Nguyên Hồn Thích Gia Thương Lâu giờ phút này tái nhợt, một tên tu sĩ Kim Đan còn có thể nhìn ra kẻ vừa rồi đi vào chính là Địch Cửu, làm sao lão lại có thể không phát hiện?

Vấn đề là cho dù nhận ra được rồi thì làm thế nào? Địch Cửu đã tiến vào Thiên Mạc, cho dù lão có tu vi Nguyên Hồn đi nữa thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.

Điều kiện thứ nhất để tiến vào Thiên Mạc là dưới trăm tuổi, điều kiện thứ hai chính là phải tu luyện đến cảnh giới Nguyên Hồn tầng bốn. Tính kỹ ra thì không rõ lão đã trải qua bao nhiêu lần trăm tuổi rồi nữa.

Hải Minh hội chủ là một tên tu sĩ Kim Đan viên mãn, nửa bước Nguyên Hồn, gã cũng vừa mới đến nơi đây mà thôi. Thời điểm Địch Cửu giết tên tu sĩ Hải Minh Trúc Cơ tầng chín trước mặt gã, trong lòng gã tức đến phát run. Bất quá khi ánh mắt lướt qua lão tổ Thích Gia Thương Lâu, gã liền bình tĩnh lại.

Gã tức giận thì được gì, Địch Cửu ngay trước mặt lão tổ Nguyên Hồn Thích gia xử lý một tên tu sĩ Trúc Cơ, sau đó tiến vào Thiên Mạc. Người như vậy lẽ nào sợ Hải Minh của gã sao?

Người này mới Trúc Cơ đã đáng sợ như vậy, một khi bước vào cảnh giới Kim Đan thì Hải Minh gã còn không đủ để người ta giết nữa là! Lấy tư chất của đối phương, tiến vào Thiên Mạc rồi đột phá đến Kim Đan chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Người này có thù tất báo, Thích Gia Thương Lâu chỉ ban lệnh truy nã xuống hắn liền diệt sạch bảy tám phân bộ của người ta, cuối cùng ngay cả tổng bộ Thích Gia Thương Lâu tại Bắc Vực châu cũng bị hắn diệt, nghe nói còn bị cướp đi một kiện chí bảo nữa.

Nhưng gã không biết sở dĩ Địch Cửu diệt nhiều phân bộ của Thích Gia Thương Lâu như vậy cũng không phải là vì tấm lệnh truy nã kia, mà nguyên nhân chính là do Thích Gia Thương Lâu đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn. Thích Gia Thương Lâu giết Úc Kinh Ngạn - người có ơn tri ngộ với hắn và Cảnh Kích, sau đó còn đồ sát thôn Nhung Di của Cảnh Kích. Nếu như không phải thực lực của Địch Cửu hiện tại còn thấp thì hắn đã quang minh chính đại đi san bằng Thích Gia Thương Lâu rồi.

Hải Minh hội chủ sau khi hiểu ra thì lòng lạnh một mảng, gã hạ quyết tâm nhất định không thể để người Hải Minh tìm Địch Cửu báo thù.

Lão tổ Nguyên Hồn Thích gia nhìn lướt một vòng hơn mười người bên cạnh, gằn giọng bảo:

- Lần này chúng ta có 37 người tiến vào Thiên Mạc, trong đó có bảy tu sĩ Kim Đan. Tên Địch Cửu kia khẳng định vẫn chưa bước vào cảnh giới Kim Đan đâu, vì mỗi lần hắn tấn công Thích Gia Thương Lâu ta đều là đánh lén. Nếu như gặp được hắn, các ngươi đừng vội động thủ, chờ sau khi tập hợp được nhiều người hãy nhất kích tất sát. Nếu như hắn đột phá đến Kim Đan vậy các ngươi phải mau chóng trốn đi càng xa càng tốt, chờ sau khi ra ngoài ta sẽ trừng trị hắn!

- Bành!

Đột nhiên mặt đất oanh động, khói bụi mù mịt, mấy tu sĩ của Thích gia nhìn thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một tên thanh niên yêu dị tóc xanh.

- Các hạ là ai?

Lão tổ Nguyên Hồn Thích gia kinh ngạc phát hiện lão không thể nào nhìn thấu tu vi người thanh niên nọ được.

Người tóc xanh ấy căn bản không thèm để ý tới câu hỏi của lão tổ Nguyên Hồn Thích gia, y đưa tay liền nắm lấy một tên tu sĩ Trúc Cơ đang đứng cạnh đó.

Lão giả vội vàng tiến lên ngăn cản:

- Vị đạo hữu này...

Mới nói được bốn chữ thì một cái thủ ấn cự đại đã chụp về phía lão ta. Không gian xung quanh tựa như bị thủ ấn này khống chế, toàn thân lão bỗng dưng rét run, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Đây là cảnh giới gì? Tại sao lại đáng sợ như thế chứ?

- Đùng!

Huyết vụ nổ tung, lão tổ Nguyên Hồn tầng bốn Thích gia ngay cả cơ hội phản kháng cũng chẳng kịp đã bị một bàn tay của tên thanh niên yêu dị đập chết. Sau một khắc, thanh niên ấy nắm lấy tên tu sĩ Trúc Cơ tầng một biến mất không thấy đâu nữa.

Tất cả tu sĩ xung quanh đều hoảng sợ đến ngây người, người này là cảnh giới như thế nào vậy? Một bàn tay liền đập chết một lão tổ Nguyên Hồn tầng bốn ư, đây quả thực là chuyện kinh khủng mà!

Ngay cả sắc mặt tên tu sĩ Hư Thần duy nhất cũng trắng bệch, nếu như để gã đối phó với tên thanh niên yêu dị kia, gã nhất định cũng chỉ có một con đường chết.

Cực Dạ đại lục còn có một sự tồn tại đáng sợ như vậy sao, tại sao bọn hắn lại không biết gì cả thế?

. . .

Địch Cửu suy đoán sau khi hắn giết tên tu sĩ Trúc Cơ Hải Minh kia thì đám người Thích gia nhất định sẽ nhận ra mình, nhưng hắn chẳng buồn quan tâm đến việc này lắm. Mấy tên Hải Minh đấy dám chặn đường hắn, nếu như không giết vài tên vậy bọn chúng còn tưởng hắn dễ ức hiếp nữa cũng không chừng. Chỉ là một Hải Minh nho nhỏ mà thôi, còn tưởng mình là Thích Gia Thương Lâu hay sao?

Bước một chân vào Thiên Mạc vặn vẹo, Địch Cửu lập tức cảm giác thấy thân thể của mình không còn do bản thna khống chế nữa. Hắn giống như bị hút vào một loại vận động ly tâm đáng sợ, không gian lúc xoay lúc dừng. Mỗi lần khi dừng lại hắn đều tưởng mình sắp bị rơi đến tan xương nát thịt, thế nhưng không gian lại tiếp tục chuyển động.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Địch Cửu đột ngột rơi cái bịch xuống đống cát. Phía sau truyền đến từng cơn đau đớn, thế nhưng hắn lại mừng rỡ lộm cộm bò dậy.

Hắn cảm nhận được linh khí ở đây nồng đậm đến cực điểm, loại linh khí này so với đống linh thạch của hắn còn tinh thuần hơn nhiều.

Không đúng, Địch Cửu rất nhanh liền nhận ra một vấn đề, linh khí nơi này lúc tu luyện tựa hồ thiếu đi một loại cảm giác thiên địa tán đồng. Linh khí quả thật rất sung túc nhưng căn bản không thể dùng để tu luyện được.

Lý luận tu luyện của Địch Cửu tuyệt đối hơn xa đám tu sĩ cùng cấp. Hắn rất nhanh đã hiểu ra sự tình, nơi đây thiếu đi một loại thiên địa quy tắc. Chỉ có linh khí, không có quy tắc, không thể tu luyện.

Thế nhưng trong lòng Địch Cửu cũng không quá thất vọng, hắn biết cục đá màu xám trong thức hải của mình ẩn chứa một đạo thiểm điện màu vàng, đạo thiểm điện kia có lẽ chính là một đạo quy tắc cường đại.

Địch Cửu thử nghiệm câu thông với cục đá màu xám trong lúc tu luyện, quả nhiên lúc đầu hắn cũng không thể hấp thu linh khí, nhưng thông qua thiểm điện màu vàng, tất cả linh khí đều bị chuyển đổi thành chân nguyên.

Sau khi kinh hỉ, Địch Cửu bèn lấy lại tinh thần, đình chỉ việc tu luyện. Hắn đến Thiên Mạc không phải đơn thuần chỉ để nâng cao tu vi. Lấy thực lực của hắn bây giờ, không cần thiết phải ở đây tu luyện thăng cấp rồi mới tìm bảo vật nữa.

Yếu quyết trong công việc tầm bảo chỉ có một chữ: nhanh. Cho dù chỉ chậm một chút thôi cũng đủ để ngươi hối hận một đời rồi.

Tại Thiên Mạc, Địch Cửu không có nửa phần cố kỵ bắt đầu thi triển Thần Niệm Độn. Lúc trước sau khi luyện thành Thần Niệm Độn, hắn chỉ dám thi triển một lần rồi không sử dụng nữa. Hiện tại có điều kiện, hiển nhiên hắn muốn luyện tập thêm.

Thời điểm thi triển Thần Niệm Độn, thần niệm Địch Cửu sẽ mở rộng đến cực hạn. Trong phạm vi thần niệm bao phủ, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả.

Như thế hắn có thể vừa luyện tập Thần Niệm Độn vừa có thể tầm bảo trong Thiên Mạc, khuyết điểm duy nhất chính việc này khiến hắn mất khá nhiều sức lực mà thôi.

-------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch